Mấy người còn lại cũng lục tục đi đến, mọi người hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều là cảm thấy khó khăn. Ở quái đàm lúc trước bọn họ cũng thăm dò tình huống với dân địa phương, nhưng lần này lại không tìm được cái gì.
Hiển nhiên quái đàm quy tắc này làm cho tất cả mọi người có chút bất ngờ, khác với những quy tắc mà bọn họ đã trải qua. Rõ ràng nhìn qua rất dễ dàng tìm được đầu mối, nhưng cuối cùng mỗi người lại không có thu hoạch gì.
Chuyện này cũng chỉ có hai loại khả năng, có lẽ là dân địa phương thật sự không biết gì cả. Hoặc là ---
Đám dân địa phương này đã hợp tác để che giấu một bí mật lớn hơn.
Chẳng qua trái lại Tô Dung cũng không vội vàng, hoặc là nói cô hơi có chút hưng phấn. Loại cảm giác tìm kiếm bí mật này, làm cho cô cảm thấy mình đã trở về thế giới lúc trước.
Một đường đi thang máy trở lại lầu bốn, mới vừa ra khỏi thang máy, bốn người đều ngây ngẩn. Trên vách tường của lầu bốn khắp nơi đều là vết xước, thậm chí còn có dấu đạn, giống như một trận chiến mới vừa xảy ra ở đây.
"Mới vừa rồi có quỷ quái xâm lấn sao?" Anh Lưu kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông bụng bựng duy nhất trong hành lang. Đối phương là nam đeo mắt kính cãi vả với cô gái tóc mái ở phòng bệnh thứ ba.
Lúc này anh ta đang ngồi dưới đất, cũng không biết lấy cồn với bông gòn ở đâu, đang lau vết thương trên mặt.
Nghe được vấn đề của anh Lưu, cười nhạo một tiếng: "Điều tra viên nội loạn, chưa từng thấy sao?"
... Chưa từng thấy.
Bốn người đều đồng loạt yên lặng, chỉ chốc lát sau anh Tôn mở miệng hỏi: "Tại sao, bởi vì các người bất đồng ý kiến sao?"
Lúc ấy bọn họ cãi nhau, chỉ có Tô Dung đi vứt rác chứng kiến, nhưng mấy người cũng có nghe cô kể lại. Tất nhiên biết quan hệ của những người trong phòng bệnh này không tốt, thậm chí có thể nói gươm súng sẵn sàng.
"Không khác nhiều lắm, tóm lại nói đánh lại đánh. Tôi cũng không biết tại sao, rõ ràng là một quái đàm khó khăn, mình lại gặp mất thứ có vấn đề thế này!" Nhìn ra được, bây giờ người này cũng rất chán nản.
Nếu như bọn họ gặp phải chuyện này, khẳng định cũng sẽ sụp đổ. Quái đàm quy tắc mới vừa bắt đầu, điều tra viên ở cùng một phòng bệnh lại bắt đầu nội loạn. Nhìn dấu vết đánh nhau này, hiển nhiên bọn họ sử dụng không ít đạo cụ quái đàm. Mới mở đầu đã sử dụng lá bài tẩy của mình, có thể không sụp đổ sao?
"Anh lấy những thứ này ở đâu ra?" Lộ Lộ chỉ vào chai cồn bên chân anh ta.
Nói đến chỗ này, mắt kính đen châm chọc tiếp tục nói: "Tôi nhấn nút ấn màu xanh da trời, gọi bác sĩ đến, sau đó mấy người kia bị mang đi, tôi là bởi vì bị thương nhẹ nhất, cho nên ở lại. Hy vọng ba người kia trực tiếp chết trong tay bác sĩ, đừng trở về nữa."
"Tại sao anh lại bị thương nhẹ nhất?" Đột nhiên anh Tôn hỏi, hỏi xong lại cảm thấy lời của mình không ổn vội vàng giải thích: "Tôi không phải nghi ngờ anh, chỉ là cảm thấy dưới tình huống một đám người đánh nhau, khẳng định sẽ không có loại khả năng bỏ qua cho người đi đường vô tội gì đó."
Lời này không có vấn đề gì, nhưng bây giờ bọn họ đang ở trong quái đàm quy tắc, đánh không cố kỵ gì, khẳng định sẽ không có thời gian xem thử người xung quanh là ai, tất nhiên cũng sẽ không tốt bụng bỏ qua người qua đường xui xẻo.
Bởi vì anh Tôn nói chuyện dễ nghe, trái lại nam mắt kính đen này cũng không để ý, anh ta dương dương tự đắc nói: "Còn không phải do tôi thông minh sao, vốn dĩ chúng tôi chuẩn bị đi ra ngoài thăm dò, vừa nhìn thấy có người dẫn đầu muốn đánh nhau, tôi lập tức vọt vào phòng bệnh, đóng cửa lại. Thuận tiện nhấn nút ấn màu xanh da trời."
"..."
Trái lại làm như thế không có vấn đề gì, nhưng nhìn ra người này cũng không phải loại tốt lành gì, Tô Dung hỏi: "Vậy vết thương trên người anh là xảy ra chuyện gì?"
Dựa theo lời của anh ta, lúc đầu anh ta kịp thời trốn được, vậy trên mặt phải không có vết thương mới đúng.
"Đó là bởi vì tôi nghe được bên ngoài không còn động tĩnh nữa, cho nên mở cửa ra. Kết quả lúc đi ra ngoài, bị một người trong đó đấm một quyền." Nói đến chỗ này mắt kính đen lại tức giận: "Tức chết tôi, tôi không nên quản bọn họ."
Còn có một vấn đề cuối cùng, Tô Dung hỏi tiếp: "Vậy sao anh lại ở bên ngoài lau chùi vết thương? Đi vào trong ngồi trên giường không phải dễ chịu hơn sao?"
Chẳng ai ngờ câu hỏi này lại hỏi ra một tin tức kinh người: "Ồ, bởi vì lúc nhóm bác sĩ kia dẫn người vào phòng, Lý Nhị - người hy vọng chúng tôi toàn lực chăm sóc cho anh ta bị vỡ nước ối. Anh ta bị vỡ ngay trên giường."
Nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của mọi người, hiển nhiên anh ta cũng không bất ngờ, sau khi thưởng thức xong thì tiếp tục nói: "Sau đó bác sĩ mang anh ta đi, những người bị thương khác cũng được mang đi. Thuận tiện bác sĩ còn nói với tôi tạm thời không nên đi vào, để tránh làm đứa bé trong bụng sợ hãi.”
Một cuộc giao lưu kết thúc, Tô Dung nhíu mày thật chặt.
Có người vỡ nước ối là một chuyện rất dễ hiểu, bọn họ đều đã đánh nhau rồi, tất nhiên đã làm trái với quy tắc [phụ nữ mang thai không được vận động mạnh].
Phải biết ở trong quái đàm quy tắc này, thân phận của bọn họ chính là phụ nữ có thai còn ba ngày nữa là sinh, vốn dĩ đánh nhau rất dễ sinh sớm. Huống chi còn có quy tắc trói buộc, chỉ có một người vỡ nước ối thôi đúng là may mắn.
Chẳng qua chắc người đàn ông vỡ nước ối cũng không sống được, dù sao ở quy tắc thứ 9 [Đứa trẻ là sinh mạng của người mẹ, mời bảo vệ tốt đứa trẻ của bạn], đứa trẻ của anh ta sinh sớm, được coi như là không bảo vệ tốt. Không bảo vệ tốt đứa bé, thì mẹ sống cũng không còn ý nghĩa gì, tất nhiên chỉ có một loại khả năng chết mà thôi.