Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 469

Chương 469 -
Chương 469 -

Quả nhiên, khi nhìn thấy cô đến ngồi, cụ già chủ động mở miệng: "Cô gái nhỏ, sau cháu mang thai lại ở một mình trong bệnh viện? Chồng của cháu đâu?"

"Ba giờ chiều chồng cháu sẽ đến thăm cháu ạ." Tô Dung nói đúng sự thật, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là nở một nụ cười mà thôi.

Biểu hiện như vậy, mặc kệ sau đó cô không nói ra được chuyện liên quan đến chồng này, vẫn có thể để cho cô tùy cơ ứng biến được.

Sau khi trò chuyện đơn giản mấy câu, Tô Dung bắt đầu hoàn thành mục đích của mình: "... Cháu cũng muốn nói chuyện nhiều với bà một chút, bà ơi, bà là bệnh nhân của phòng bệnh tầng 5 sao ạ?"

Bà cụ gật đầu, đứng lên tỏ ý Tô Dung đi tản bộ với mình, vừa đi vừa nói chuyện: "Đúng vậy, bây giờ bà đang ở phòng bệnh tầng 5."

Nghe vậy, Tô Dung không khỏi kinh ngạc, mặc dù về mặt lý trí cô rõ ràng bà cụ tản bộ trong vườn hoa, nhất định là ở trong bệnh viện này. Mà bệnh viện này trừ phòng bệnh cho sản phụ, cũng chỉ có phòng bệnh bình thường. Cho nên bà cụ ở tầng 5 cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng dựa vào phân tích lúc trước, bệnh nhân của phòng bệnh thường có vấn đề rất lớn. Nhưng nhìn qua bà cụ này trừ lớn tuổi ra cũng không có vấn đề gì cả, mới vừa rồi lúc nói chuyện, cũng nói một ít kinh nghiệm mang thai cho cô.

Nếu nói trên người bà cụ có vấn đề gì, Tô Dung thật sự không tìm ra được.

Chẳng lẽ không phải tất cả người ở tầng 5 đều có vấn đề? Cô không cho rằng suy đoán của mình ở tầng năm là sai, chỉ có khả năng vấn đề còn chưa bị phát hiện, tuyệt đối không có khả năng không có vấn đề gì.

"Bà ơi, người ở trên tầng năm nhiều người không ạ? Tầng của cháu là bốn người ở cùng một phòng, cũng được xem như rộng rãi thoải mái, bên bà thì sao ạ?" Tô Dung bày ra bộ dạng tò mò: "Nếu như sau này cháu bị bệnh, có lẽ cũng có thể ở phòng bệnh bình thường, cho nên muốn hỏi thăm trước một chút."

Cô vừa nói xong lời này, bà cụ cười nhìn cô. Trên mặt của bà ấy có quá nhiều nếp nhăn, mí mắt rủ xuống, cho dù cười cũng để cho Tô Dung không nhìn thấy rõ được vẻ mặt.

"Người không nhiều, giống với các cháu thôi." Sau khi cười xong bà cụ tính tình tốt trả lời: "Chẳng qua bà hy vọng cháu không cần đến chỗ này, dù sao bị bệnh cũng không phải chuyện tốt gì."

Những lời này đã nhắc nhở Tô Dung: "Đúng rồi, bà ơi bà bị bệnh gì vậy ạ? Rất nghiêm trọng sao?"

"Bà sao, bà không bị bệnh." Bà cụ vui vẻ nói: "Bà chỉ là quá già mà thôi. Người nhà không muốn ở nhà chịu khổ, cho nên dùng một số tiền lớn mua một giường ngủ ở bệnh viện cho bà."

Những lời này có hai loại hiểu, loại đầu tiên là "Người nhà sợ chịu khổ, đưa bà vào bệnh viện", loại thứ hai chính là "Người nhà sợ bà có gì đó, cho nên đưa bà đến bệnh viện được chăm sóc tốt hơn."

Nhìn biểu hiện hài lòng của bà cụ, Tô Dung nghĩ chắc ý trong miệng bà chính là loại thứ hai đi.

Nhưng chuyện đưa người già đến bệnh viện càng giống như là để cho người già chịu tội. Nhất là bà cụ rõ ràng không bệnh, không có bị bệnh tật hành lạ. Dưới tình huống này đưa bà ấy đến bệnh viện, rõ ràng càng giống như không muốn chăm sóc bà cụ, cho nên tìm cho bà một viện dưỡng lão.

Là bà cụ bị lừa sao? Hoặc là trong này còn có ẩn tình gì?

Tô Dung cố gắng nhịn xuống xúc động nhíu mày, cố làm ra vẻ hâm mộ nói: "Vậy bọn họ đối với bà thật tốt? Tầng năm đều là những cụ già hạnh phúc giống như bà sao?"

"Trái lại cũng không phải hoàn toàn." Bà cụ ung dung nói: "Dù sao cũng là phòng bệnh mà, khẳng định còn có một ít bệnh nhân bị bệnh ở."

Nghe vậy Tô Dung cố làm ra vẻ lo lắng hỏi: "Hả? Ở cùng một chỗ với bệnh nhân? Vậy bệnh có lây cho bà không? Dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, lỡ như bị lây bệnh sẽ rất phiền phức."

Nếu cụ già bình thường nghe vậy, có lẽ sẽ cảm thấy lo lắng, hoặc là tức giận. Lo lắng là tin tưởng lời của cô, sợ mình bị bệnh. Tức giận chính là không tin tưởng lời của cô, cảm thấy Tô Dung đang nguyền rủa mình.

Đừng nói là người lớn tuổi có loại suy nghĩ này, ngay cả trong đám người trung niên cũng rất thường gặp. Cô đã nhìn thấy rất nhiều người bị hại chết bởi phong kiến mê tín, huống chi chỉ là tức giận một chút?

Nhưng bà cụ hoàn toàn không thuộc về hai nhóm người này, nhìn qua bà ấy rất hiền hòa: "Không sao, chúng ta đều không lo lắng đến chuyện này."

Không lo lắng? Là không lo lắng sẽ bị lây bệnh, hay là bị lây bệnh cũng không sao?

Tô Dung phát hiện lời của bà lão này quá hàm hồ, cô gần như rất khó suy đoán ra tính chân thật từ những lời này. Trong này hiển nhiên có nguyên nhân cô nắm giữ quá ít thông tin, nhưng cũng có nguyên nhân là bà cụ cố ý nói hàm hồ qua loa.

Lần này cuối cùng cô cũng có thể xác định bà cụ có vấn đề, nhưng rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào cô lại không nhìn ra được.

Là một thám tử trải qua nhiều vụ án, chỉ cần trò chuyện một hai câu Tô Dung có thể nhìn ra được người khác có ác ý với mình hay không. Mà bà cụ trước mặt thật sự không có chút địch ý nào với cô cả, thậm chí còn rất bao dung. Dù sao cô hỏi nhiều như vậy, bà cụ lại không mất kiên nhẫn, trả lời từng cái một.

Loại bao dung này có thể được xem là người già bao dung người trẻ tuổi, hoặc là người bình thường bao dung phụ nữ có thai. Nhưng bởi vì không tìm được vấn đề khác trên người đối phương, Tô Dung chỉ có thể nghi ngờ vào chuyện bao dung này, cùng với người nhà của bà cụ.

Có lẽ người nhà của bà cụ có vấn đề, cho nên bà cụ đã quen bao dung như vậy?

Nhưng chuyện này có quan hệ gì đến quái đàm quy tắc chứ?

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chớp mắt thời gian đã trôi qua một giờ. Mắt thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, lại không có cách nào lấy được nhiều tin tức từ miệng của đối phương, Tô Dung không thể làm khác hơn là tạm biệt, chuẩn bị đi đến cửa bệnh viện hội hợp với đồng đội của mình.

Bình Luận (0)
Comment