Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 472

Chương 472 -
Chương 472 -

Kẻ địch như vậy, cô hoàn toàn không lo lắng mình sẽ thất bại.

Sau khi trở về phòng, anh Tôn đóng cửa lại, thở dài, trầm giọng nói: "Trước tiên mọi người nói chuyện đã thăm dò được ở vườn hoa đi. Tôi nói trước, tôi và một cô bé nhỏ tuổi nói chuyện. Cô bé bị bệnh hiểm nghèo, đang ở bệnh viện chữa trị."

"Vậy anh có phát hiện có chuyện gì không đúng không?" Lộ Lộ hỏi.

Nhưng anh Tôn lại lắc đầu: "Không có, tính cách của cô bé kia rất tốt, mặc dù bị mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng cũng rất lạc quan, không có giận trời trách đất. Tôi có hỏi thử, cô bé không biết chuyện ở tầng phòng bệnh phụ nữ có thai. Tôi thấy cô bé chắc là không nói dối."

Nói xong hình như anh ấy nhớ đến cái gì đó, lại bổ sung: "À đúng rồi, bây giờ ở trong mắt đối phương tôi chính là phụ nữ, chắc là quái đàm quy tắc này cố ý điều chỉnh như vậy."

Xem ra cái thế giới này đều không phải là thế giới thần kỳ trai gái đều có thể mang thai, chỉ là vì công bằng nên quái đàm quy tắc mới thiết kế như vậy thôi.

Vốn dĩ Tô Dung còn nghĩ chờ sau khi ra khỏi đây sẽ thử thăm dò loại thế giới này ở chỗ nào, dù sao đây là thế giới đàn ông có thể sinh con, cô rất khó không tò mò. Bây giờ nhìn lại, trái lại không cần rồi.

Người tiếp theo nói chuyện chính là anh Lưu: "Người tôi nói chuyện là một người phụ nữ khoảng 39 tuổi, cô ấy không có nói mình có bệnh gì, chẳng là nhìn thấy tôi là một người phụ nữ có thai không kinh nghiệm, cho nên phổ cấp rất nhiều kiến thức của phụ nữ có thai cho tôi. Nhất là mấy ngày cuối cùng phải chú ý cái gì.”

"Như vậy, thái độ của cô ấy cũng rất tốt với anh?" Tô Dung đột nhiên hỏi, chờ đối phương gật đầu xong, mới kể lại đối thoại của mình và bà cụ, sau đó nhíu mày nói: "Xem ra, điểm chung của những người này đều là phái nữ, lại có tính cách rất tốt, cũng không phát hiện ra vấn đề gì."

Chỗ này là bệnh viện Thánh Anh, vừa nghe tên cũng biết là loại bệnh viện phụ sản, tất cả bệnh nhân đều là nữ cũng rất bình thường. Chỗ duy nhất có thể được xem không bình thường chính là tính cách của bọn họ. Chẳng qua nếu nói người ta lạc quan khi đối diện căn bệnh của mình là một vấn đề thì cũng quá mức miễn cưỡng.

Tô Dung thở dài, nhìn về phía người duy nhất còn chưa nói gì: "Lộ Lộ, cô hỏi ai?"

Khác với những người khác, người Lộ Lộ hỏi không phải là bệnh nhân, mà là một nhân viên y tế: "Tôi là nói chuyện với một cô y tá đi ngang qua. Y tá đó vườn khéo đi ngang qua vườn hoa, chắc là muốn đi đến phòng bệnh tầng năm, trong tay còn cầm một ít thuốc.”

Ở trong quái đàm quy tắc thuốc men rất là quan trọng, mọi người lập tức tập trung tinh thần nghe cô ấy nói: "Tôi nắm lấy cơ hội, lập tức hỏi cô ấy những thuôc kia là dùng để làm gì. Cô ấy nhìn thấy tôi là một phụ nữ có thai, thái độ lập tức trở nên tốt hơn. Nói cho tôi biết những thuốc này là duy trí tính mạng của người bệnh, sau đó nói mấy danh từ chuyên môn mà tôi nghe không hiểu, dù sao nghe vào cũng không có vấn đề gì cả."

"Chuyện đó, bây giờ cô có thể nói lại những từ chuyên môn đó không?" Đột nhiên anh Tôn lên tiếng hỏi, sau đó ôn hòa giải thích: "Ở trong thế giới thật tôi chính là một bác sĩ, có lẽ có thể nghe hiểu được."

Nghe vậy, mọi người lập tức lên tinh thần. Lộ Lộ cũng vội vàng gật đầu: "Tôi nhớ."

Muốn sống trong quái đàm quy tắc, chuyện vô cùng quan trọng chính là nhớ quy tắc. Có thể sống đến bây giờ, trí nhớ sẽ không tệ. Mặc dù tên của mấy loại thuốc kia rất khó hiểu, nhưng Lộ Lộ vẫn thuận lợi ghi nhớ lại.

Sau khi nghe xong, anh Tôn trầm ngâm một chút, nói: "Tôi đã nghe tên những loại thuốc này rồi, tác dụng đại khái chính là chữa trị ung thư."

"Không phải kỹ thuật hiện tại không thể chữa được bệnh ung thư sao?" Anh Lưu dùng một chút kiến thức y học mà người bình thường nên biết, tò mò hỏi.

Anh Tôn gật đầu: "Đúng vậy, cho nên trên thực tế những loại thuốc này chỉ có thể kéo dài tính mạng, không có cách nào chữa khỏi cho đối phương."

Anh ấy nói xong, lại do dự một chút, cuối cùng vẫn nói lời mình suy nghĩ ra: "Chẳng qua những loại thuốc mà tôi biết cũng chỉ ở phạm vi thế giới hiện thực, cho nên có những loại thuốc tôi cũng không biết, cũng không biết có thể trị tận gốc bệnh ung thư hay không."

Hiển nhiên có thể nhìn ra, cảm xúc của anh ấy không được vui vẻ. Đối tượng nói chuyện phiếm với anh ấy là một cô bé lạc quan mắc bệnh ung thư, rất có thể thuốc này là để cho cô bé dùng.

Mà thuốc chỉ có thể kéo dài sinh mạng không thể trị tận gốc, đối với bệnh nhân hay người nhà đều rất tàn nhẫn. Nghĩ đến cô gái nhỏ đáng yêu kia đau đớn chết đi, tâm trạng của mọi người đều có chút buồn bã.

Phá vỡ loại không khí này chính là Tô Dung, cô tỉnh táo hỏi Lộ Lộ: "Còn có nội dung khác sao? Y tá có thái độ gì đối với những phụ nữ có thai như chúng ta?"

"Chính là thái độ đối với bảo bối." Lộ Lộ trả lời, "Cô ấy còn nói lúc chúng ta vận động nên cẩn thận một chút, đừng để bị té chỗ nào, tốt nhất là đi cùng với những người khác."

Lời này không có vấn đề gì cả, trong lục nhất thời cục diện rơi vào ngõ cụt.

"Cốc cốc cốc!"

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Bốn người hai mặt nhìn nhau, anh Tôn đi mở cửa. Đứng bên ngoài là một nhân viên y tế mặc đồ màu xanh da trời mang khẩu trang che kín mít: "Thời gian thăm hỏi đã đến, mời các vị theo thứ tự đi theo tôi đến phòng ở lầu một nói chuyện với người thân."

Đây là hành trình ở trong quái đàm quy tắc, không có gì phải do dự, bốn người cùng nhau đi ra ngoài. Người của hai căn phòng khác cũng ở đây. Mà phòng của mắt kính đen chỉ còn lại có 3 người, trừ anh ta còn có hai người sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thật giống như gặp phải loại hành hạ gì đó.

Một đường đi xuống tầng 1, mọi người đi theo y tá đến trước một cánh cửa. Trên đường đi Tô Dung thuận tiện hỏi: "Xin hỏi bình thường thời gian thăm là bao lâu thế?"

"Bình thường 10 phút là được." Y tá trả lời.

Câu trả lời như vậy làm cho Tô Dung dâng lên cảnh giác, phương thức nói những lời này có chút kỳ lạ, xem ra cái gọi là thăm hỏi này không được bình thường.

Y tá đẩy cửa ra, bên phòng có mấy gian phòng nhỏ được bọc từ thủy tinh trong suốt. Y tá chia bọn họ ra sắp xếp vào từng căn phòng trước mặt, sau đó trở lại cửa, hiển nhiên là muốn nhìn chằm chằm bọn họ đi vào.

Khi Tô Dung mới vừa đẩy cánh cửa ở trước mặt ra, ngón út của cô đột nhiên đau một chút.

[Nhẫn cảnh tỉnh] bị kích phát.

Bình Luận (0)
Comment