Trong nháy mắt, Tô Dung lập tức dừng động tác lại. Cô hơi liếc nhìn, nhân viên y tế đứng ở cửa đã bắt đầu chăm chú nhìn vào cô, vì vậy Tô Dung tỉnh rụi cầm tay nắm cửa. Một tay khác thì rũ cuống, thẻ bài [Gương cô gái tự luyến] trực rơi xuống trong tay.
Cô nắm thẻ bài trong lòng bàn tay, rồi lại đặt tay lên ngực, giống như bộ dạng bộ cũng căng thẳng, sau đó đẩy cửa ra.
Lúc đưa lưng về phía nhân viên y tế, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, thẻ bài trong lòng bàn tay đã biến thành một cái gương giống như gương nhựa. Lớn hơn một chút so với bàn tay của cô, cần dùng ngón tay mới miễn cưỡng che lại vành của cái gương này.
Lấy tư thế như vậy, Tô Dung tiếp tục đẩy cửa ra.
"Em đến...." Một giọng nói rất êm tai, tương tự với giọng của Bạch Liễm vang lên, nghe được âm thanh này cô theo bản năng muốn mở mắt ra.
Nhưng một giây tiếp theo, âm thanh này đã dừng lại. Tô Dung lập tức ý thức được, hắn thấy được [Gương cô gái tự luyến], cho nên bị gương hấp dẫn.
Ý thức được lúc này chắc là đã an toàn rồi, Tô Dung mở hai mắt ra. Vừa mới mở mắt, cô lập tức thiếu chút nữa sợ hết hồn. Một người đàn ông có bộ dạng giống Bạch Liễm tám phần đang khom người đứng ở trước mặt cô, trên mặt đầy vẻ si mê nhìn gương trong tay cô.
Tô Dung khống chế xúc động muốn lùi ra sau một bước của mình, cô nhìn chằm chằm đánh giá người trước mặt này.
Nhìn qua hắn rất giống Bạch Liễm, nhưng mặc kệ là chi tiết hay là khí chất, thì không bằng cộng sự của cô? Có một loại cảm giác đối phương là một sản phẩm chất lượng kém.
Tô Dung nhìn khuôn mặt giống như người quen kia, đầu óc nhanh chóng vận chuyển. Cái quái đàm quy tắc này cố ý thiết kế "chồng" thành người quen, không, phải nói là người có hảo cảm, mục đích là vì mê muội điều tra viên sao?
Nếu là như vậy, rốt cuộc bọn họ muốn mê muội điều tra viên như thế nào? Để cho điều tra viên yêu những "chồng" này? Hoặc là để cho điều tra viên thật sự xem người này thật sự là chồng của bọn họ?
Cho dù là loại tình huống nào, loại sản phẩm kém này thật sự làm cho Tô Dung cảm thấy chán ghét. Nhưng nếu như đây là một loại công kích tinh thần, có lẽ thật sự có hiệu quả nào đó.
Ba phút trôi qua rất nhanh, Tô Dung cảm nhận được gì đó, người đàn ông đã bị hút vào gương tự luyến.
Cô có thể cảm giác được mình lúc nào cũng có thể thả người đàn ông ở bên trong ra. Nhưng cô không vội, một khi thả đối phương ra, chỉ có thể khống chế được năm phút. Dựa theo lời của y tá, bọn họ cần ở bên trong 10 phút, cho nên cô phải chờ hai phút sau mới có thể thả đối phương ra.
Chẳng qua 2 phút này cô cũng không nhàn rỗi, thí nghiệm cách dùng của [Gương cô gái tự luyến]. Một khi bị cướp gương, cô sẽ mất đi liên lạc với gương, đồng thời không có cách nào thả người từ trong gương ra.
Chỉ có cầm gương mới có thể khống chế đạo cụ này.
Cùng một đạo lý như thế, nếu như người khác lấy được gương, vậy chắc hẳn đối phương cũng có thể khống chế được.
Hai phút trôi qua rất nhanh, Tô Dung thả đối phương ra. Đầu tiên nhắm mặt lại, để cho hắn rút hết toàn bộ năng lực của mình, sau đó mới mở mắt ra.
Nhìn người đàn ông lớn lên giống Bạch Liễm đang cung kính quỳ ở trước mặt cô, trong lòng Tô Dung vô cùng khó chịu.
Chẳng qua cô rõ ràng hai người này hoàn toàn không phải cùng một người, người trước mặt chỉ là người trộm gương mặt của anh thôi. Cho nên rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, dứt khoát hỏi: "Bây giờ gương mặt này của anh là đổi dựa vào người trong trí nhớ của tôi sao?"
Người đàn ông gật đầu một cái.
Tô Dung lại hỏi: "Mục đích anh làm vậy là vì cái gì? Công kích tinh thần trên người anh sẽ có ảnh hưởng gì đối với tôi?"
Nhưng lần này, người đàn ông đã thần phục dưới tác dụng của đạo cụ lại yên lặng không lên tiếng. Chỉ là lắc đầu, bộ dạng rất đau đớn.
"Anh bị quy tắc hạn chế, cho nên không thể nói những lời này sao?" Lúc này Tô Dung đã đoán được cái gì đó.
Quả nhiên, người đàn ông lập tức gật đầu.
Lần này Tô Dung không nhịn được thở dài, quả nhiên quái đàm quy tắc không thể nào dễ dàng như vậy. Nếu như không bị quy tắc hạn chế, vậy [Gương cô gái tự luyến] của quá mạnh mẽ, có thể để cho cô biết bí mật trực tiếp của quái đàm này.
Chẳng qua mặc dù là như vậy, nhưng cô khẳng định không phải hoàn toàn không thu hoạch được tin tức mình mong muốn.
Tô Dung suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh là ai? Là bệnh viện thuê anh đến làm "chồng" của chúng tôi sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi là nhân viên do bệnh viện đặc biệt tạo ra, có năng lực thôi miên. Có thể tiến hành thôi miên đối với phụ nữ có thai." Người đàn ông trả lời.
Mặc dù đã lấy được câu trả lời, nhưng Tô Dung cũng không lướt qua vấn đề này, mà là tiếp tục hỏi: "Thôi miên? Năng lực thôi miên của các người sẽ trở nên mạnh mẽ dưới sự gia trì của quy tắc sao?"
Dựa theo lời lúc trước của anh Tôn, kỹ thuật chữa bệnh trong quái đàm quy tắc này không khác lắm so với thế giới hiện thực.
Trong thực tế, thật sự có người có năng lực giỏi thôi miên, nhưng không thể nào được đào tạo thành một nhóm người như thế này, còn là đều ở trong bệnh viện. Hơn nữa coi như thôi miên, cũng phải cần một khoảng thời gian đi? 10 phút cũng quá ngắn rồi, loại thời gian thôi miên này thực sự đã được xem như là đứng đầu trong nghệ thuật thôi miên.
Tô Dung không cho rằng bệnh viện này có thể mời chào nhiều nhân tái đứng đầu như vậy.
"Không phải tác dụng gia trì của quy tắc." Người đàn ông lắc đầu một cái, phủ nhận suy đoán của Tô Dung.
Nhưng Tô Dung nhạy bén ý thức được, hắn chỉ phủ nhận không phải tác dụng của quy tắc, lại không phủ nhận là thứ khác trợ giúp hắn có năng lực thôi miên vượt qua những người khác.