Mặc dù hai người có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng không hỏi tại sao cô lại biết. Điều tra viên có thể sống đến ngày hôm nay, trên người đều sẽ có đạo cụ quái đàm hoặc ít hoặc nhiều.
Nói đến cùng, Tô Dung cũng đặc biệt xui xẻo, trừ ở trong "Quái đàm quy tắc vườn bách thảo Màu Đỏ" thấy được tiệm mua bán đạo cụ quái đàm có thể mang ra khỏi quái đàm quy tắc lần đó ra, những lần sau đều không có nữa.
Mà những điều tra viên khác bình thường sẽ gặp được mấy cái, cho nên trên người cũng có một ít đạo cụ quái đàm.
Lộ Lộ suy nghĩ một chút, hỏi: "Cô biết anh ta chết như thế nào không?"
Thái độ rất rõ ràng, nếu như Tô Dung cảm thấy bị xúc phạm, cô ấy sẽ yên lặng không hỏi nữa. Dù sao kỹ năng và đạo cụ quái đàm là chuyện có chút riêng tư, có một ít điều tra viên sẽ kiêng kỵ khi nhắc đến lá bài tẩy của mình.
"Là bị một người mang giày da đen giết chết, nhưng cụ thể chết như thế nào? Người kia là ai, thì tôi cũng không biết." Tô Dung không nói dối, khi một mình cô không thể nào suy nghĩ được câu trả lời của vấn đề, cô sẽ không ngại mượn dùng trí khôn của đoàn thể.
Đáng tiếc, mặc kệ là anh Tôn hay là Lộ Lộ đều chưa từng thấy được người như vậy. Tô Dung nhịn xuống bất an trong lòng, nhắc nhở bọn họ: "Đại khái hôm nay sẽ có kiểm tra định kỳ theo như quy tắc thứ 8. Kiểm tra này không đơn giản, mọi người cẩn thận một chút."
Nghe vậy, anh Tôn lộ ra vẻ "quả nhiên là như vậy". Chuyện gặp nguy hiểm trong kiểm tra định kỳ là chuyện bình thường nhưng cũng ngoài ý muốn.
Bình thường là vì chương trình này được viết trong quy tắc, sao có thể hoàn toàn an toàn chứ? Tất nhiên sẽ gặp phải nguy hiểm, mới có thể bị quy tắc cố ý nhắc đến.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, từ hôm qua cho đến hôm nay, anh Tôn thăm dò quái đàm quy tắc này, cũng đại khái đoán được đứa bé trong bụng bọn họ rất quan trọng, có liên quan đến bệnh nhân tầng năm.
Như vậy vì bệnh nhân ở tầng năm, bệnh viện chỉ để cho bọn họ chết lúc sinh con mới đúng, sao lại giết bọn họ trước thời hạn được? Như vậy rất không phù hợp với lợi ích của bệnh viện!
Tô Dung cũng nhìn ra anh Tôn có nghi ngờ giống với mình, bọn họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mà tất cả chuyện này cũng chỉ có thể sau khi nhìn thấy người kia mới có khả năng lấy được câu trả lời.
Lộ Lộ giống như có chút không cam lòng, cắn môi dưới một cái, nói: "Nếu không chúng ta đi tìm thử thi thế của anh Lưu? Từ trên thi thể có thể tìm được không ít manh mối."
Nếu như không phải là Tô Dung dùng [Thị giác tử vong] nhìn thấy anh Lưu hôn mê, biết anh ta bị mang đi, chỉ sợ cũng đồng ý với kế hoạch của cô ấy.
Nhưng bây giờ không được, cô rõ ràng bọn họ làm như vậy chỉ tốn công vô ích, còn có thể gặp nguy hiểm, có kết quả giống như anh Lưu.
Cho nên cô lắc đầu nói: "Không được, cái chết của anh Lưu rất kỳ lạ, thực lực của kẻ địch quá mạnh mẽ, tôi sẽ không đi chịu chết, cũng đề nghị cô đừng đi."
Lộ Lộ là người rất nghe lời khuyên của người khác, anh Lưu và cô ấy cũng không có quan hệ gì, mục đích ban đầu cũng chỉ là muốn lấy được một ít tin tức, nghe được Tô Dung nói như vậy, cô ấy cũng lập tức gật đầu: "Tôi biết rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không đi."
Tiếp theo lại đến thời gian "chồng" thôi miên, mọi người đều sử dụng thủ đoạn của mình, dựa vào năng lực riêng chống lại thôi miên, nhưng nếu chỉ có năng lực sử dụng một lần, vậy ngày hôm nay cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Lúc đám người Tô Dung đi ra ngoài đã nhìn thấy nam mang khuyên tai cũng cúi đầu nhìn bụng mình, tình thương mẹ tràn lan giống như ba người còn lại trong phòng bệnh kia. Chỉ là vẻ nhiệt tình nhìn bụng mình của nam mang khuyên tai có chút làm bộ, sau khi nhìn về phía những người bạn cùng phòng mình thì lập tức biến thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bọn cùng phòng không giúp đỡ gì, anh ta cũng không có cách nào, cũng may quái đàm quy tắc này không cần phải hợp tác, giữa bạn cùng phòng cũng không có mâu thuẫn gì. Coi như bọn họ bị ô nhiễm, cũng sẽ không chờ nửa đêm mở cửa cho quỷ quái đi vào.
Coi như vạn hạnh trong bất hạnh.
Mà lúc này, sau khi thấy tất cả mọi người đi ra khỏi phòng thăm hỏi, bác sĩ đứng ở cửa lạnh nhạt nói: "7 giờ rưỡi tối hôm nay có kiểm tra định kỳ, mời các vị tự đi đến tầng hai, tiến vào cửa có dán tấm bảng "phòng kiểm tra định kỳ". Bác sĩ kiểm tra sẽ ở bên trong chờ mọi người."
Quả nhiên là hôm nay, chẳng qua kiểm tra vào 7 giờ rưỡi tối làm cho Tô Dung không nhịn được nhíu mày một cái. Mọi người đều biết, qua 5 giờ chiều, những quỷ quái nhỏ yếu đều có thể đi ra ngoài.
7 giờ rưỡi đi kiểm tra, lúc đi ra ít nhất cũng phải 8 giờ tối đi? Đến lúc đó trong bệnh viện có thể sẽ xuất hiện một ít chuyện nguy hiểm.
Rời khỏi phòng thăm hỏi, Tô Dung tạm biệt hai người anh Tôn, đi tìm Hạ Chi Hành hỏi về chuyện nhiệm vụ nằm vùng. Bởi vì anh Tôn biết cô và Hạ Chi Hành có quen biết, có thể muốn ôn chuyện cũ, cho nên anh Tôn cũng không có đi cùng, rời đi với Lộ Lộ. Bọn họ cũng cần tiếp tục đi tìm đầu mối, tranh thủ ứng phó với kiếp nạn ngày mai.
Một đường đi đến tiệm nhỏ, Tô Dung hơi liếc mắt đã có thể nhìn thấy một đám y tá nhỏ vây quanh Hạ Chi Hành. Trên mặt của hắn vẫn là nụ cười mỉm tao nhã giống như lúc trước. Nhưng động tác bày hàng hóa trên tay lại không dừng lại. Ngày hôm qua Tô Dung đã biết đồ ở trong tiệm này thật sự không rẻ, rõ ràng chính là một tiệm nhỏ cướp của.
Hiển nhiên, trong quá trình nói chuyện với các y tá, hắn kiểm được rất nhiều tiền
Cô không nhịn được mà nhếch môi, cảm thán người này quả nhiên không hổ là người làm ăn, lợi dụng bộ dạng đẹp trai này thật sự đến tận cùng.
Hình như quấy rầy người khác làm ăn là chuyện không tốt lắm. Tô Dung nghĩ như vậy, điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, vừa chen lấn vào trong đám người vừa hô tô: "Chao ôi, tôi có chút không hít thở được, cảm thấy bụng cũng có chút đau!"
Lời này vừa thốt ra, đám y tá chú ý cô là phụ nữ có thai, trong nháy mắt xung quanh Tô Dung đã trở nên trống trải, một y tá sợ đến mức sắc mặt tái nhợt cẩn thận hỏi: "Cô có khỏe không? Cần tôi gọi bác sĩ không?"
"Không cần, chỉ là mới vừa rồi quá chen lấn thôi." Tô Dung đỡ bụng, bày ra vẻ áy náy: "Xin lỗi, không gian của tiệm này quá nhỏ, nhiều người làm cho tôi thấy khó chịu."
"Không sao không sao?" Mọi người đồng thanh nói, sau đó lại nhanh chóng đi ra khỏi tiệm nhỏ, rất sợ cô thật sự xảy ra chuyện gì, đổ tội lên người bọn họ.
Mà Hạ Chi Hành thì cười như không cười nhìn cô: "Cô cứ như vậy đuổi mối làm ăn của tôi đi?"