Đúng như dự đoán, đi dạo hết tầng 2, trừ cánh cửa màu đỏ kia ra, không có một cánh cửa nào dán tấm bảng "Phòng kiểm tra định kỳ".
Mọi người lại lần nữa trở về chỗ này, do dự đứng ở cửa. Bọn họ vừa không có cách nào, lại vừa không dám mở cửa ra.
Cuối cùng vẫn là Tô Dung sải bước đi, gõ cửa một cái, sau đó lùi ra sau mấy bước nói: "Bác sĩ có ở đó không? Chúng tôi đến làm kiểm tra định kỳ."
"Két---"
Cửa bị mở ra, một người mang giày da màu đen xuất hiện trước mặt mọi người.
Khi nhìn đến đôi giày da màu đen được lau bóng loáng kia, trái tim Tô Dung trầm xuống. Bởi vì đôi giày da này giống như đúc với đôi giày xuất hiện trong [Thị giác tử vong] khi cô dùng để nhìn anh Lưu.
Viện trưởng trước mặt chính là người giết anh Lưu!
Chẳng qua bọn họ không có vừa thấy đôi giày này là hôn mê giống với anh Lưu, chuyện này làm cho Tô Dung hơi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn bác sĩ kiểm tra này.
Ngoài ý muốn nhưng trong tình lý có thể hiểu được, đối phương là một nữ bác sĩ. Cô ta mang giày kiểu đàn ông, trên người bị một cái áo khoác dài màu trắng rộng che kín mít cả người, trên tay còn mang bao tay. Cả người chỉ lộ ra được cái đầu và phần cổ.
"Bác sĩ, cô xem đây là cái gì?" Đột nhiên Tô Dung lấy ra [Gương cô gái tự luyến], không chút do dự đặt trước mặt bác sĩ.
Nhưng bác sĩ cũng chỉ xít lại gần nhìn hai cái, sau đó cười chúm chím nhìn cô: "Sao vậy? Trên mặt tôi dính cái gì à?"
"Trên mặt ngài có... À! Xin lỗi, mới vừa rồi tôi nhìn không cẩn thận, thì ra là một nốt ruồi." Tô Dung làm bộ nhìn kỹ một chút, sau đó nhanh chóng nói xin lỗi.
Mặt ngoài Tô Dung vẫn giả vờ bình tĩnh, nhưng bên trong đã cảm thấy hơi hoảng hốt --- bác sĩ này không phải là người.
Tác dụng của đạo cụ [Gương cô gái tự luyến] này có thể vô điều kiện hấp dẫn bất kỳ người nào trở nên tự luyến, nhưng mà bác sĩ này lại không bị ảnh hưởng.
Như vậy chỉ có thể nói rõ một khả năng, cô ta không phải là người.
Không phải người thì còn có thể là cái gì, tất nhiên là quỷ quái.
Đúng rồi, phái nữ bình thường sẽ không mang giày da của đàn ông, chỉ có quỷ quái có thẩm mỹ không giống người bình thường. Nhưng đừng thấy cô ta chỉ có một vấn đề là mang sai kiểu giày, cũng không biết bên trong áo khoác kín mít kia sẽ có bộ dạng gì!
Trước đó năng lực cường đại mà bác sĩ này biểu hiện ra làm cho Tô Dung không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào cánh cửa màu đỏ giống như những người khác.
Bên trong cảnh cửa là một phòng khám nhìn rất bình thường, bác sĩ vừa rót nước vừa bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, phòng này có chút nhỏ, tôi cũng không sắp xếp được ghế ngồi. Làm phiền mọi người đứng một lát. Yên tâm, kiểm tra rất nhanh."
Nhìn qua bác sĩ này không có vấn đề nào cả, mặc dù biết chỗ này có vấn đề, nhưng trừ Tô Dung ra, mấy người khác cũng hơi thả lỏng một chút.
Bác sĩ nói xong, thì đưa mấy ly giấy đến: "Uống nước thả lỏng một chút, các người quá căng thẳng không có lợi cho việc kiểm tra."
"Không có lợi cho việc kiểm tra" là một từ không quá suôn sẻ, bình thường nên nói là "không có lợi cho việc chữa trị".
Rõ ràng từ ngữ sai lầm này làm cho Tô Dung hơi nhíu mày một cái, không biết có người nào nhìn ra được không. Quái đàm quy tắc sẽ không đưa ra tình huống chết hoàn toàn, giống như bác sĩ này không có che dấu được thân phận quỷ quái hoàn mỹ của mình.
Mặc kệ là giày da kỳ quái, hay là từ ngữ nói chuyện khác với người thường, đều có đặc điểm của quỷ quái. Mặc dù chính phủ không thông báo những đặc điểm cần chú ý của quỷ quái, nhưng nếu là người trải qua nhiều quái đàm quy tắc, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có phán đoán của mình.
Nếu như bọn họ phát hiện, có lẽ sẽ cảnh giác, sau đó tránh thoát được nguy hiểm.
Bác sĩ chia nước dựa theo thứ tự bọn họ tiến vào. Trước tiên đưa cho Tạ Kha Kha, sau đó người mang khuyên tai, cuối cùng mới là ba người Tô Dung.
Lúc ly nước đưa đến tay Tô Dung, bên cạnh đột nhiên truyền đến động tĩnh, sau đó chính là một tiếng kêu nhỏ vang lên.
Hai người không hẹn mà cùng nhau xoay người nhìn qua, đã nhìn thấy mấy người khác đều nhìn xuống đất bên cạnh chân Tạ Kha Kha, nơi đó có một ly nước giấy, nước cũng bị văng ra xung quanh.
Mà tay của Tạ Kha Kha thì trống trên, vẻ mặt hoảng hốt. Hiển nhiên, ly nước này là cậu ta vô tình làm rơi.
Trên mặt của cậu ta tràn đầy áy náy, thành khẩn nói xin lỗi với bác sĩ: "Thật xin lỗi, tôi vô tình làm rơi mất."
Thấy bộ dạng này của cậu ta, bác sĩ cũng không nói gì, trong lòng Tô Dung lộp bộp một tiếng, tay cũng thả lỏng, ly nước trong tay của cô cũng rơi xuống đất.
Bác sĩ: "..."
“Khụ khụ, thật sự xin lỗi. Mới vừa rồi tôi lo lắng ngài trách Tiểu Kiệt, cho nên không để ý làm rơi ly nước." Tô Dung cũng xin lỗi thành khẩn, vẻ mặt còn thật hơn cả Tạ Kha Kha.
Cô không biết người khác có nghe được là cô đang nói dối hay không, nhưng Tạ Kha Kha nhất định không nghe được. Cậu ta vô cùng cảm động nhìn về phía Tô Dung: "Tiểu Hồng, không nghĩ đến cô lại lo lắng cho tôi như vậy!"
Bác sĩ không nhịn co rút khóe miệng, sau đó mỉm cười lịch sự nói: "Không sao, tôi cần đưa thêm hai ly nước cho hai người không?"
Nghe vào thì lời này giống như uy hiếp, nhưng Tô Dung đoán có thể là thứ tự từ ngữ có vấn đề. Thật ra bác sĩ muốn hỏi là "Có cần tôi rót thêm hai ly nước cho hai người không".
Tô Dung và Tạ Kha Kha đều lắc đầu.
Tạ Kha Kha là lòng mang áy náy, không muốn làm phiền đối phương. Mà Tô Dung thì hoàn toàn không muốn uống nước này, nếu không mới vừa rồi cũng không "cố ý" làm rơi ly nước.