Lúc nói đến chỗ này, cô ta dùng một loại ánh mắt châm chọc nhìn tất cả mọi người, nhất là mấy người thật sự bị ô nhiễm. Loại ánh mắt đó bao hàm hài hước châm chọc, cùng với thương hại dối trá, làm cho người bị nhìn cực kỳ khó chịu, nhưng cũng lộ ra không ít tin tức.
Bởi vì trước đó đã có suy đoán tương tự, trong nháy mắt khi nhìn đến ánh mắt này, Tô Dung lập tức đoán ra được suy nghĩ trong lòng cô ta
---Vốn dĩ đứa bé trong bụng các người cũng không phải là của các ngươi.
Tất cả manh mối suy đoán đều được Tô Dung liên kết lại, nếu như đứa bé trong bụng không phải là của mình, vậy sẽ là đứa bé của ai?
Kết hợp với những tin tức mà bác sĩ để lộ ra, đứa bé trong bụng bọn họ sớm đã được phân phối xong. Chân tướng đã không còn khó đoán --- đứa bé trong bụng bọn họ có liên hệ máu mủ với những bệnh nhân kia.
Giống với suy đoán của cô trước đó, đây là một hành động mang thai hộ, chỉ là cuối cùng sẽ không có kết quả, người mang thai hộ sẽ không có được lợi ích giống như đã hứa hẹn. Ở trong hợp đồng có ghi, các cô chỉ cần cung cấp tử cung, sau đó sẽ lấy được số tiền lớn, hạnh phúc cả đời. Nhưng trên thực tế, kết quả của các cô chỉ có cái chết mà thôi.
Là hành động tay không lấy được lợi ích.
Chẳng qua như vậy xem ra, cô bé còn chưa trưởng thành kia đúng là người có thể giúp đỡ bọn họ, bởi vì trên người cô bé không có mang theo nguồn gốc tội lỗi.
Sở dĩ những người lớn khác vào bệnh viện này, nhất định là hiểu rõ đầu đuôi ngọn nguồn, cũng biết kết quả của những người mang thai hộ như bọn họ, nhưng vẫn đồng ý, cũng cung cấp trứng của mình, ở bệnh viện nuôi một phụ nữ có thai để kéo dài sinh mạng cho mình.
"Cô không lo lắng tôi sẽ chạy trốn sao?" Tô Dung đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, bác sĩ không nhanh không chậm ngồi ở trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Chạy trốn? Cô có thể chạy đến chỗ nào?"
Đây là một quái đàm quy tắc, còn là quái đàm quy tắc có phạm vi hạn định là bệnh viện Thánh Anh, hoàn toàn không có cách nào rời đi. Chỉ cần không thể rời đi, sớm muộn gì cũng bị bắt.
"Nhưng ngày dự sinh của chúng tôi là ngày mai, chỉ cần chúng tôi không sinh đứa bé theo cách của các người, vậy chắc có thể trực tiếp rời đi đi?" Thật ra Tô Dung đã có suy đoán liên quan đến chuyện này, nhưng vẫn muốn từ trong miệng của đối phương lấy được câu trả lời cụ thể.
Quả nhiên, giống như đang cười nhạo sự ngây thơ của cô, bác sĩ cầm bình nước rót một ly nước, đưa cho Tô Dung.
Sau đó bắt chéo hai chân, nhìn cô tràn đầy châm chọc: "Chẳng lẽ cô cho rằng đứa bé trong bụng của cô là thứ tốt sao? Thứ này tập họp của tuyệt vọng và oán niệm, nếu như cô sinh ra nó một cách bình thường như những sản phụ khác, trong nháy mắt sinh ra, chuyện thứ nhất mà nó làm chính là ăn cơ thể mẹ để bổ sung dinh dưỡng."
Lại là như vậy! Khó trách cô ta lai không kiêng kỵ chút nào. Hiển nhiên ở trong quái đàm quy tắc này, trừ phi tìm được nguồn ô nhiễm, hoặc có phương pháp thông quan chính xác, nếu không hoàn toàn không có khả năng chạy thoát, chỉ có một con đường chết mà thôi.
Quái đàm quy tắc này không giống với những quái đàm quy tắc khác, phần lớn những quái đàm quy tắc trước đều có các loại thủ đoạn chạy thoát thân. Coi như không tìm được phương pháp tiêu chuẩn chạy thoát, cũng có thể thông qua một ít kỹ xảo thành công chống lại.
Mà chỗ này thì không được. Nếu nhìn mặt ngoài toàn bộ hành trình gần như bọn họ không gặp bất kỳ nguy hiểm não, nhưng ở trong quái đàm quy tắc không có một chút nguy hiểm, lại có thể trực tiếp ép bọn họ đến đường cùng.
Tô Dung dám khẳng định, những điều tra viên thanh tỉnh ở bên ngoài, thậm chí cũng không biết nội tình ở bên trong. Nếu như không tìm được phương thức chính xác, chỉ chạy trốn thôi, cuối cùng nhất định sẽ chết.
Dưới tình huống này, sao bọn họ có thể thông quan được?
Tất nhiên quái đàm quy tắc nguy hiểm khắp nơi cũng làm cho người ta sợ hãi, nhưng quái đàm quy tắc nhìn bên ngoài thì rất hòa bình, thật ra chính là đang dùng dao cùn dày vò bọn họ, như vậy càng làm cho người ta sợ hãi hơn. Nếu như giai đoạn đầu vì không gặp nguy hiểm gì mà thả lỏng điều tra, như vậy đến cuối cùng sẽ chết.
Nhưng cô từ đầu đến cuối đều không thả lỏng, vẫn luôn cố gắng tìm tòi nghiên cứu chân tướng của quái đàm quy tắc này. Đến bây giờ cũng chỉ là dựa vào chuyện mạo hiểm lấy được bối cảnh của "Quái đàm quy tắc bệnh viện Thánh Anh". Trên thực tế ở trong mắt bác sĩ, hiển nhiên chỉ có người chết mới có thể biết được những chuyện này.
Chỉ biết bối cảnh thôi cũng vô dụng, tìm được phương pháp thông quan và nguồn ô nhiễm mới là mục đích của cô.
Trước mắt Tô Dung còn chưa có đầu mối cho phương pháp thông quan, ít nhất ở chỗ này cô rất khó có thời gian kiên nhẫn tổng kết lại từng chuyện từ đầu đến cuối, sau đó thí nghiệm phương pháp có khả năng nhất.
Nhưng trái lại cô đã có một chút suy đoán đối với nguồn ô nhiễm.
Trải qua nhiều quái đàm quy tắc như vậy, Tô Dung đã sớm đút kết ra một quy luật của riêng mình. Nguồn ô nhiễm của một quái đàm quy tắc sẽ nằm trong hai trường hợp, một đồ vật xuyên suốt từ đầu đến cuối, ví dụ như máy thu tiền của "Siêu thị An Vui". Hai là thứ có thể thay đổi toàn bộ quái đàm quy tắc, ví dụ như cây cổ thụ màu đỏ của "Vườn bách thảo Màu Đỏ".
Cái trước là kiểm tra sự quan sát của điều tra viên, mà cái sau chính là kiểm tra năng lực điều tra bối cảnh của điều tra viên.
Bây giờ bối cảnh đã gần như hoàn hoàn sáng tỏ, như vậy ở trong bối cảnh chỗ này, thứ có từ đầu đến cuối là cái gì? Có thể thay đổi toàn bộ là cái gì?