Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 496

Chương 496 -
Chương 496 -

Cũng không trách cô ta nghĩ như vậy, dù sao nhìn qua Tô Dung cũng không phải là người quên mình vì người. Quan trọng nhất chính là cô cũng không phải người ngu, cũng không có khả năng thật sự muốn đi chịu chết chung với bọn họ được?

Bác sĩ không để ý chuyện bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, ở trong mắt cô ta, cửa vừa đóng lại, những người này cũng không còn cơ hội để rời đi nữa. Hơn nữa coi như rời đi cũng không sao, dù sao ngày mai còn phải đến.

Chuyển động cái tủ, một cửa nhỏ xuất hiện ở phía sau tủ. Bác sĩ lấy chìa khóa mở cửa, có thể thấy sau cửa chính là một mảnh đen như mực, dựa vào nguồn sáng ở bên ngoài có thể thấy bên trong là cầu thang đi lên, đi vào bên trong bóng tối sâu không thấy đáy.

Bác sĩ cầm một cái đèn pin đã được chuẩn bị trước đó đi về phía trước, lại quay đầu thúc giục: "Nhanh một chút, không phải là đợi tôi mời các người chứ?"

"..."

Không có người nào nhúc nhích, Tô Dung cũng không làm chim đầu đàn. Cô muốn nhìn thử nếu như bọn họ không động đậy, bác sĩ sẽ làm như thế nào. Nói chính xác hơn, cô muốn nhìn thử anh Lưu bị hôn mê như thế nào.

Mắt thấy tất cả mọi người đều không nghe theo lời chỉ huy, bác sĩ cười lạnh một tiếng, ngước mắt nhìn về phía một người đã bị ô nhiễm.

Một giây tiếp theo, người nọ ngã xuống đất, những người ở bên cạnh lập tức đỡ lấy anh ta: "Anh có khỏe không? Anh sao vậy?"

"Tên đó chỉ hôn mê thôi." Bác sĩ trả lời thay: "Nếu như các người không muốn hôn mê giống như tên đó, tốt nhất đi sát theo tôi. Đúng rồi cậu kéo tên này đi cùng đi."

Nói xong cô ta đi vào bên trong cánh cửa không ngoảnh đầu lại.

Mọi người nhìn tôi, tôi nhìn anh/cô, cuối cùng vẫn lựa chọn ngoan ngoãn làm theo lời của cô ta. Ở trong quái đàm quy tắc giữ thanh tỉnh là chuyện quan trọng nhất, không hôn mê thì còn có một chút cơ hội chạy thoát, nhưng nếu đã hôn mê, đó chính là ván đã đóng thuyền, phải chết.

Cẩn thận bước lên bậc thang mờ tối, sau khi Tô Dung thầm đếm đến 13 bậc thang, cuối cùng bọn họ cũng đến được một cái sân thượng rộng lớn.

Trên bốn vách tường của sân thượng có treo đèn màu trắng, ỏ trung tâm nhất có một bàn mổ, bên cạnh chính là các loại dụng cụ phẫu thuật, nhìn qua vô cùng đáng sợ.

Bên cạnh còn có mấy lồng giữ ấm trong suốt dành cho trẻ sơ sinh. Mơ hồ có thể nhìn thấy được cái gì đó ở trong một cái lồng giữ ấm.

Lý trí nói cho Tô Dung biết, thứ ở bên trong lồng giữ ấm kia chính là lấy từ trên người của anh Lưu, cô nhóm chân lên nhìn về phía bên kia, thiếu chút nữa ói.

Những người khác cũng chú ý đến nói đó, nhất thời sắc mặt trở nên xanh mép, dồn dạo nôn ọe.

"Ọe!"

Ở bên trong lồng giữ ấm, vậy mà lại có một cái bụng bị cắt ngang ra. Trong bụng có chứa một đứa bé sơ sinh, mặc dù có cuống rốn nhưng gần như đã thành hình rồi.

Có thể là tác dụng của lồng giữ ấm, mặc dù đứa bé sơ sinh kia không có dinh dưỡng do cơ thể mẹ cung cấp, chỉ là nằm trong bụng trống rỗng dính đầy máu thịt, nhưng màu sắc vẫn hồng hào, nhìn vào có một loại cám dỗ quỷ dị.

Dĩ nhiên, người bình thường không thể nào bị cám dỗ được.

Tô Dung vừa giả bộ nôn ọe vừa không dấu vết dán [nhãn dán giám sát] ở một chỗ có thể nhìn thấy cả nơi này. Giống như Hạ Chi Hành nói, một khi [nhãn dán giám sát] được dán lên tường, lập tức biến mất không có chút dấu vết nào.

Mà bác sĩ thì ở một bên lau chùi dụng cụ, hoàn toàn không sợ bọn họ nhìn thấy một màn này, hiển nhiên cô ta tin tưởng ai cũng không thể chạy khỏi được chỗ này.

Thấy mấy người đều lộ ra bộ dạng nôn mửa, cô ta ghét bỏ nói: "Các người biết cái đó là gì không? Thật là heo rừng không quen ăn đồ quý giá, có mắt không nhìn thấy thái sơn."

Tô Dung: "..." Mới vừa rồi người này nói chuyện còn lộn xộn từ ngữ, bây giờ lại có thể thành thạo vận dụng thành ngữ. năng lực học tập của quỷ quái mạnh như vậy, để cho người khác không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu như không phải trước đó đã xác nhận cô ta không phải là nhân loại, sợ rằng sau đó cũng không có cơ hội phát hiện ra chuyện này nữa.

Nhìn thứ ở trong lồng giữ ấm, cô ta lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi: "Chỉ cần ăn bụng và cuống rốn đó, thì có thể làm cho bất kỳ người nào đều được hồi xuân, hơn nữa cơ năng trong cơ thể sẽ được tái cơ cấu một lần nữa."

Thì ra là như vậy! Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng bọn họ cũng hiểu rõ tác dụng của bụng bọn họ.

Không phải chuyển kiếp, mà là cải lão hoàn đồng! Hơn nữa không chỉ cuống rốn có tác dụng, ngay cả bụng của bọn họ cũng bị sử dụng triệt để, có thể nói là cực kỳ buồn nôn.

Nghe được tác dụng như thế, phần lớn mọi người đều vô cùng khiếp sợ. Một điều tra viên trong số đó ngẩn ngơ lẩm bẩm: "Nếu như trong thực tế cũng có thể làm như vậy...."

Những người khác không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

"Chờ một chút, có một việc tôi không hiểu!" Tô Dung đột nhiên hỏi: "Những... đứa bé này là dùng cho bệnh nhân tầng năm đi? Nhưng chúng tôi chỉ có tổng cộng 12 phụ nữ có thai, mà tầng năm lại có đến 13 bệnh nhân, cô sẽ phân phối như thế nào?"

"Chuyện này không cần cô phải quan tâm, tất nhiên tôi sẽ có cách." Bác sĩ không có ý định trả lời vấn đề này.

Nhưng Tô Dung không thể nào buông tha cơ hội lấy được tình báo, lại hỏi: "Tôi có thể biết bụng của tôi sẽ được phân phối cho ai không? Tôi muốn cho cô bé kia. Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ trực tiếp ngoan ngoãn ăn thứ mà cô cho, không làm phiền đến cô."

Nghe vậy, bác sĩ cười nhạo một tiếng: "Dù cho cô không nghe lời, tôi cũng có cách để cho cô nghe lời."

Mặc dù nói như vậy, nhưng hiển nhiên cô ta cũng ghét phiền phức, vẫn trả lời vấn đề này: "Cô không có cách nào lựa chọn được, vì bụng của các người đã sớm được phân phối xong rồi."

Bình Luận (0)
Comment