Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 499

Chương 499 -
Chương 499 -

Tô Dung không đợi thêm nữa, cô liếc nhìn tóc mái, nhỏ giọng nói với cô ta: "Lúc bác sĩ cắt bụng nhất định sẽ rất tập trung, không cho phép có chút lỗi lầm nào xảy ra. Đến lúc đó cũng là cơ hội chạy trốn duy nhất của cô."

"Cô..." Tóc mái nghe nói như vậy giống như ý thức được chuyện gì đó, hốt hoảng nhìn về phía Tô Dung. Nhưng mà một giây tiếp theo, Tô Dung đã đổ nước mà bác sĩ rót cho cô trước đó, tung người nhảy một cái.

[Thuật đổi vị trí trong nước], phát động!

"Tiểu Hồng! Cô trở về rồi?" Khi nhìn thấy Tô Dung từ nhà vệ sinh đi ra, Tạ Kha Kha canh ở cửa lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc vui mừng hỏi.

Nói xong, cậu ta muốn đứng lên, nhưng sau đó bởi vì ngồi xổm quá lâu chân đã tê rần, không cẩn thận té ngã về phía sau.

"..."

Một mảnh tiếng cười bị đè nén, Tạ Kha Kha nghe vậy cũng thản nhiên như thường nói: "Tôi chuyển tiền cho các người, quên mất một màn này đi."

"Ha ha ha ha ha." Lần này tất cả mọi người không nhịn nữa, cười thật to, tiếng cười này giống như có thể rửa sạch sự sợ hãi khó khăn mà quái đàm này mang lại.

Tô Dung thở dài, khom người kéo cậu ta lên, lại liếc nhìn bốn người ở trong phòng: "Các người vẫn khỏe chứ? trên đường về có xảy ra cái gì không?"

Anh Tôn gật đầu một cái: "Trên đường trở về đột nhiên chúng tôi bắt đầu đau bụng kịch liệt, giống như tối hôm qua vậy. Sau đó thì nghe được tiếng động kỳ quái truyền từ bốn phương tám hướng, cách chúng tôi ngày càng gần."

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Lộ Lộ vẫn còn sợ hãi, sắc mặt trắng bệch: "Cô không biết đâu, tiếp theo có một đống khí đen tản ra, trẻ sơ sinh cả người đầy máu từ hành lang trước mặt và phía trên cửa sổ bò đến chỗ chúng tôi. Thiếu chút nữa hù chết chúng tôi. Sau lưng mỗi một đứa bé sơ sinh đều kết nối với một ống dẫn máu, không nhìn thấy được điểm cuối."

Theo lời cô ấy, anh Tôn tiếp lời: "Cũng may có kinh nghiệm lần trước, rất nhanh mọi người đã làm dịu cơn đau bụng, những đứa bé sơ sinh kia cũng biến mất."

"Hành lang trước mặt và trên cửa sổ?" Tô Dung nhíu mày, nhạy bén bắt được chi tiết trong đó: "Những phương hướng khác không có sao?"

Bởi vì mới trở về từ nguy hiểm, mọi người cũng không ngẫm nghĩ kỹ. Lúc này nghe được lời Tô Dung mới phản ứng được, phía trước là thang máy, phía trên là cửa sổ.

Cho nên những đứa bé sơ sinh kia đều là leo xuống từ phía trên? Nam khuyên tai trợn to mắt hỏi: "Nhưng mà, từ tầng nào đến chứ? Tầng ba, tầng bốn, tầng năm, hay tầng sáu?"

Bọn họ là ở tầng hai gặp phải những thứ này, cho nên chỉ có thể là tầng trên của tầng hai.

"Khẳng định không phải là tầng bốn." Anh Tôn đã khôi phục lý trí, khẳng định nói: " Tối hôm qua chúng ta đã bị đau bụng, nếu như những thứ này là đến từ tầng bốn, vậy tiếng gõ cửa ngày hôm qua cũng không thể nào vang lên trễ như vậy.

Suy đoán này rất đáng tin, Tô Dung gật đầu một cái: "Đúng vậy, cũng không có khả năng là tầng ba. Tầng này là tầng chẩn đoán cho người bình thường, mà tầng sáu thì dùng làm nơi phẫu thuật cho phụ nữ có thai."

Nói đến chỗ này, cô đơn giản kế lại chuyện xảy ra mới vừa rồi, sau đó nói: "Dựa theo thời gian đau bụng của mọi người, chắc không có quan hệ quá lớn đối với chuyện bác sĩ phẫu thuật. Ở tầng sáu, tôi cũng không thấy có gì khác thường, cho nên chắc những đứa trẻ sơ sinh này là ở tầng năm."

Nghĩ đến ống truyền máu kia, nhất thời Tô Dung cũng đã rõ ràng. Hiển nhiên đây là đầu mối gốc liên quan đến đứa trẻ trong bụng mà quái đàm quy tắc nói cho điều tra viên, chỉ phải xem điều tra viên có thể đoán ra hay không.

Không, có lẽ không chỉ là như vậy.

Tô Dung hơi suy nghĩ đến cái gì đó, liếc nhìn thời gian, bây giờ là chín giờ, đã đến thời gian cô hẹn với đứa bé kia.

Lúc này cô đứng lên nói: "Tôi còn phải đi ra ngoài một chuyến nữa, chờ lát nữa sẽ trở về."

"Cô muốn đi làm cái gì?" Tạ Kha Kha lo lắng hỏi: "Cần chúng tôi giúp một tay không?"

Tô Dung lắc cô, cô đã dùng [Thuật đổi vị trí trong nước], như vậy trong vòng hai giờ cô sẽ không có cách nào tiếp tục dùng nữa, cho nên cũng không cần người khác giúp đỡ: "Không cần để ý đến tôi, tôi đi chuẩn bị cho chuyện ngày mai. Các người cứ ở trong phòng bệnh đừng đi ra ngoài."

Cô nói xong thì đi ra cửa, dùng tốc độ nhanh chóng xuống lầu, đi tới vườn hoa.

"Tinh Tinh, em ở đâu?" Trong vườn hoa, Tô Dung dùng giọng nói không tính là quá lớn. Tinh Tinh là tên của cô bé kia, mặc dù tự nhận mình đã ra ám hiệu, chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng cũng không chắc chắn 100% cô bé sẽ đến chỗ này.

Dù sao Tinh Tinh mới bảy tám tuổi thôi, muốn tránh thoát bảo vệ tầng năm, hơn nửa đêm chạy xuống tầng dưới cũng là một chuyện rất khó.

Nhưng là may mắn là, cô chưa gọi đến tiếng thứ hai, trong một góc đã truyền đến một tiếng nói rất nhỏ: "Chị ơi, em ở chỗ này."

Cô bé đi ra từ nơi đó, khi nhìn thấy Tô Dung thì lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm. Đối với cô bé, buổi tối đi ra ngoài đúng là một chuyện rất mạo hiểm,

Nhưng mà cô bé thật sự muốn nhìn cảnh sắc ban đêm, cũng muốn tiếp tục nghe chuyện về thảo nguyên. Cho nên dù người lớn thường xuyên nói với cô bé ban đêm nguy hiểm, nhưng Tinh Tinh vẫn lén chạy ra ngoài.

Nào ngờ thấy cô bé, Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô điều chỉnh vẻ mặt, lộ ra vẻ hơi mất mác, nhưng sau đó lại nở nụ cười gắng gượng chấn chỉnh lại tinh thần: "Chỉ đoán được em sẽ đến, vốn dĩ định không có đi ra, nhưng chị sợ em đến, cho nên cố ý đến nhìn thử một chút.”

Nghe vậy, Tinh Tinh lo lắng đi đến: "Chị, chị sao thế?"

"Chỉ là phát hiện một ít sự thật mà thôi." Tô Dung nhìn cô bé muốn nói lại thôi, chỉ chốc lát sau lại thở dài, không nói tiếp, chẳng qua là chỉ lên bầu trời: "Vẫn là bầu trời thảo nguyên đẹp hơn, đáng tiếc..."

Bình Luận (0)
Comment