Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 500

Chương 500 -
Chương 500 -

"Đáng tiếc cái gì?" Tinh Tinh vội vàng hỏi, vừa đáng thương nói: "Chị là cảm thấy em quá nhỏ, cái gì cũng không biết sao? Nhưng thật ra không phải! Có rất nhiều chuyện em đều biết, chị nói với em đi!"

Nhìn đi, đây chính là một đứa bé ngây thơ. Nếu như là người có kinh nghiệm, nhất định có thể nhìn ra Tô Dung đang giả bộ. Nhưng trẻ con chỉ biết ngây thơ rơi vào bẫy, chính là mong muốn của người lớn gian xảo.

"... Haizz, nhưng chuyện này thật sự không thích hợp để cho em nghe." Tô Dung tiếp tục than thở: "Nó là một chuyện rất quan trọng, em hoàn toàn không giúp gì được."

Những lời này chính là đâm vào lòng của cô bé, đứa trẻ ở tuổi này rất có cảm giác chính nghĩa cứu vớt thế giới, cho nên cô bé nhanh chóng nói: "Lỡ như em có thể thì sao? Chị nhanh nói cho em đi! Cầu xin chị!"

Lúc này Tô Dung mới lên tiếng: "Thật ra, đứa bé trong bụng của chị không phải là con của chị."

Nghe vậy, Tinh Tinh nhỏ giọng hô lên một tiếng, sau đó nhanh chóng che miệng lại: "Cái gì? Đứa bé trong bụng chị không phải của chị? Vậy thì là của ai?"

"Chị cũng không biết." Tô Dung lộ ra vẻ buồn rầu: "Chị chỉ biết chắc là của một trong những bệnh nhân ở tầng năm, nhưng cụ thể là ai thì không biết được. Chờ sau khi chị sinh con xong bọn họ sẽ ôm đứa bé đi. Nhưng chị ngay cả mẹ chân chính của đứa bé cũng không biết, như vậy chẳng phải tương lai vĩnh viễn không thể gặp được đứa bé sao?”

Đối với chuyện Tô Dung không thể là mẹ của đứa bé ở trong bụng mình, cô bé thật sự không hiểu được, dù sao trẻ con nào biết cái gọi là mang thai hộ chứ.

Nhưng chuyện người mẹ vĩnh viễn không thể gặp được con của mình chính là một chuyện vô cùng quan trọng trong lòng của một bé gái tám tuổi. Cô bé lộ ra vẻ đau lòng: "Vậy phải làm sao đây? Em... Em cũng là bệnh nhân tầng năm, em có thể giúp chị hỏi thử một chút!"

Tô Dung lắc đầu một cái: "Khẳng định bọn họ sẽ không nói cho em biết, nếu không cũng sẽ không cần phải giấu diếm chị. Nhưng chị nghĩ tầng năm nhất định có danh sách đăng ký gì đó, nếu như em có thể tìm được danh sách đăng ký, vậy chị có thể biết được ai sẽ mang đứa bé trong bụng chị đi."

"Danh sách đăng ký?" Tinh Tinh gãi đầu, "Vật này ở chỗ nào chứ?"

"Khẳng định là nằm ở chỗ nào đó của tầng năm, có thể là trên tay bảo vệ, cũng có thể là ở trong tay của quản lý phòng bệnh hoặc là phòng tài liệu." Đây cũng là suy đoán của Tô Dung: "Tinh Tinh, em có biết tầng năm có chỗ nào đặc biệt không?"

Tinh Tinh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Hình như ở tận cùng bên trong tầng năm của bọn em có một phòng tài liệu, ngày mai em sẽ vào xem thử, nhất định sẽ giúp chị tìm được ai là mẹ của đứa bé!"

Tô Dung sờ đầu cô bé: "Thật sự cảm ơn em, em là bạn nhỏ lợi hại nhất mà chị gặp! Trưa mai bọn chị sắp phải vào phòng sinh rồi, cho nên phải tìm được trong buổi sáng. Làm phiền em rồi!"

Bọn họ đi đến quái đàm quy tắc này là vào buổi trưa, như vậy rất có thể là buổi trưa kết thúc, hoặc là nói buổi trưa sinh con. Cho nên phải tìm được thứ này trước giữa trưa mới được.

Tiễn Tinh Tinh trở lại tầng năm, Tô Dung liếc nhìn bảo vệ cảnh giác nhìn cô, không nhịn được thở dài. Nếu như bây giờ không phải là 9 giờ 40, thời gian không đủ, rất dễ dàng xảy ra chuyện, cô thật sự muốn tự mình đi kiểm tra.

Chờ đến ngày mai, thời gian sẽ ngày càng gấp gáp. Rất có khả năng sinh con vào giữa trưa, mà cô quả thật không có thời gian tìm cơ hội lừa lấy thẻ đi vào tầng năm, sau đó lại đi tìm đồ.

Hơn nữa nếu không có chuyện gì xảy ra, hôm nay cô chạy trốn khỏi phòng phẫu thuật. Ngày mai vì đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra, tầng năm sẽ được trông chừng càng nghiêm ngặt, cô cũng không chắc chắn mình có thể đi lên.

Vì mục tiêu hiện tại, cũng chỉ có thể dựa vào nhân viên nội bộ đã phản bội tên là Tinh Tinh này.

Chẳng qua thiếu ân tình của người ta, còn phải trả lại nữa...

Tô Dung thở dài, dùng tốc độ nhanh nhất trở về. Không bất ngờ, lúc cô đi đến tầng bốn, bụng bắt đầu đau kịch liệt. Giống với ngày hôm qua, cô thuần thục dùng năm sáu phút dỗ dành được đứa bé trong bụng, sau đó mới gõ cửa phòng bệnh.

Lúc này đã 9 giờ 52, nếu như chậm một chút, sợ rằng cô không thể về được.

Những người khác thấy cô kịp thời trở về cũng thở phào nhẹ nhõm, anh Tôn tò mò hỏi: “Cô đi ra ngoài làm gì vậy?"

“Dụ dỗ con nít." Tô Dung nằm lên giường, cả người mệt mỏi nhắm mắt lại: "Các người đã nghĩ ra chuyện cần làm cho ngày mai chưa?"

Hiển nhiên là không có, hai người còn lại cùng không nói gì. Chỉ còn lại một ngày mai, vốn dĩ bọn họ suy nghĩ có thể chạy trốn khỏi bệnh viện, sau đó tự mình sinh con. Nhưng Tô Dung đã kể lại lời của bác sĩ, cho nên khả năng này bị loại bỏ.

Chẳng lẽ phải chết ở trong quái đàm quy tắc này sao?

Đột nhiên vào lúc 9 giờ 55, mấy người Tô Dung nghe được động tĩnh bên ngoài. Bọn họ cảm thấy có chút kỳ lạ, thừa dịp thời gian còn chưa đến 10 giờ, mở cửa liếc nhìn một cái.

Người gõ cửa phòng cách vách chính là tóc mái, cô ta trốn về được!

Ba người, cộng thêm Tạ Kha Kha mở cửa ra đều lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc. Hiển nhiên chẳng ai nghĩ đến tóc mái có thể trở về. Nhưng thời gian đã đến, cho nên bọn họ chỉ có thể đóng cửa lại, chỉ chờ ngày mai lại hỏi thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù không thể hỏi, nhưng vẫn có thể thảo luận với nhau.

Lộ Lộ tò mò hói: "Người đi tầng sáu vẫn có thể trở về, chẳng lẽ cô ta cũng có năng lực giống như Tiểu Hồng cô sao?"

"Tôi cũng không biết." Tô Dung lắc đầu một cái, cô cũng rất khiếp sợ tóc mái có thể an toàn trở về." Nhưng có bác sĩ kia ở đó, muốn chạy trốn cũng không dễ dàng?"

Bình Luận (0)
Comment