Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 501

Chương 501 -
Chương 501 -

Anh Tôn cắt đứt đối thoại của hai người: "Nhanh đi ngủ đi, ngày mai hỏi là biết thôi. Bây giờ chuyện chúng ta cần làm nhất chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm."

Hai người gật đầu, nhanh chóng nằm trên giường nhắm mặt lại đi ngủ.

Một đêm yên lặng trôi qua.

Sáng ngày thứ hai, mấy người Tô Dung ra cửa thật sớm, gõ cửa phòng cách vách. Chẳng được bao lâu, tóc mái tới mở cửa.

Lộ Lộ đi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi muốn biết ngày hôm qua sao cô trốn thoát được, nhìn thử xem có ý nghĩa tham khảo hay không."

Hiển nhiên tóc mái đã sớm biết bọn họ sẽ đến hỏi, vừa tránh ra để cho mấy người đi vào. Sau khi đóng cửa lại, cô ta ngồi trên giường bắt đầu kể lại chuyện sau khi Tô Dung rời đi.

"Sau khi Tiểu Hồng biến mất, rõ ràng bác sĩ đã tức giận. Cô ta ác độc cảnh cáo chúng tôi, nếu như ai trốn, ngày mai cắt bụng sẽ không có thuốc mê. Tôi nghi ngờ năng lực của cô ta chính là thuốc mê, chỉ là không biết sẽ phát động như thế nào."

Lúc nói đến chỗ này, tóc mái hơi cong khóe miệng, rất có mấy phần cảm giác đắc ý. Dĩ nhiên cô ta cũng có tư cách đắc ý: "Chẳng qua tôi có thể nhìn ra, kích hoạt loại năng lực này cần có thời cơ. Nếu như tôi đoán không sai, bác sĩ nhất định cần phải thấy người muốn gây mê, mới có thể thi triển năng lực."

"Thật lợi hại!" Tạ Kha Kha khen ngợi không chút keo kiệt, đồng thời cũng vô cùng tự mình biết mình: "Nếu như là tôi khẳng định không phát hiện ra được gì. Thôi, tôi hoàn toàn không trốn thoát được."

Nghe cậu ta nói như vậy, mặc dù hôm qua đã nghe qua một lần, nhưng tóc mái vẫn nở nụ cười: "Lúc Tiểu Hồng cô đi không phải có nói với tôi lúc bác sĩ cắt bụng sẽ rất tập trung sao? Tôi quan sát một chút, phát hiện đúng là như vậy, cô ta cắt rất tập trung, không có để ý đến ai cả. Thậm chí tôi cố ý nói chuyện lớn tiếng, cô ta cũng không nhìn đến tôi."

"Cho nên cô là thừa cơ hội này chạy đi?" Tô Dung nhướng mày.

Tóc mái gật đầu một cái: "Tôi có một kỹ năng xuyên tường, một quái đàm quy tắc chỉ có thể dùng một lần. Lúc ấy thừa dịp cô ta đang cắt bụng cả người kia, tôi lặng lẽ lui về phía sau, sau đó chạy trở về cầu thang đi lên tầng sáu."

Nghe vậy, nhất thời Tô Dung đã hiểu mới vừa rồi sao cô ấy lại phán đoán được điều kiện phát động kỹ năng của bác sĩ kia. Nếu như không có điều kiện đó, lúc tóc mái chạy về phía cầu thang, bác sĩ nên phát động kỹ năng để cho cô ta hôn mê tại chỗ.

“Sau đó tôi dùng kỹ năng xuyên tường xuyên qua cửa đã bị khóa, trốn ra được." Đây chính là toàn bộ quá trình chạy trốn của cô ta.

Cũng không thể nói là có nhiều mạo hiểm, nhưng lại có tính khảo nghiệm rất lớn đối với năng lực nắm chắc thời cơ. Mặc kệ như thế nào, cô ta có thể thành công chạy trốn cũng là chuyện đáng giá để cho mọi người vui mừng vì cô ta.

Sau khi trò chuyện xong, đám người Tô Dung nhanh chóng đi đến vườn hoa. Cô cũng không biết lúc nào Tinh Tinh sẽ đến, hoặc là sẽ không đến. Cô sẽ chờ một khoảng thời gian, nếu như tình huống không đúng, cũng chỉ có thể tự mình lên.

Cũng may tình huống không xấu đến mức như vậy, chờ đến buổi sáng 9 giờ, cuối cùng cô bé cũng đến.

Cô bé đi đến vườn hoa, đôi mắt quét một vòng, sau đó đôi mắt lập tức sáng rực, chạy thẳng đến chỗ Tô Dung.

Thấy bộ dạng này của cô bé, Tô Dung lập tức yên tâm. Nếu như không tìm được đồ mong muốn, cô bé sẽ không háo hức như vậy. Quả nhiên lúc đi đến cô bé len lén đưa cho cô một tờ giấy, nở nụ cười rực rỡ: "Chị ơi, em tìm được rồi!"

"Cảm ơn em rất nhiều!" Tô Dung không nhịn được sờ đầu cô bé, tò mò hỏi: "Em tìm được ở đâu vậy?"

"Ở trong phòng tài liệu. Em tìm thật lâu mới phát hiện trong phòng tài liệu có một cái cửa nhỏ. Chìa khóa cửa nhỏ nằm trong tay bảo vệ, em thừa dịp một người trong đó ngủ quên, lén len đi đến trộm chìa khóa. Lúc này mới mở được phòng tài liệu. trong cửa nhỏ đó có rất nhiều tài liệu, em tìm kiếm rất lâu mới tìm được tờ giấy này." Tinh Tinh thở dài giống như bà cụ non: "Buổi sáng 7 giờ em đã đi ngay đến phòng tài liệu, kết quả đến lúc này mới tìm được. Chị ơi, chị nhanh chóng nhìn thử đi, xem thử em có tìm đúng hay không."

Mới vừa rồi Tô Dung đã liếc nhìn sơ qua, chắc chắn phía trên đúng là một phần danh sách đối ứng: "Không cần lo lắng, chắc là đúng rồi."

Lúc hai người đang nói chuyện, một y tá đi đến, ngăn ở giữa hai người, cười hỏi Tinh Tinh: "Hai chị em đang nói chuyện gì vậy?"

Tinh Tinh cũng không phải người ngu, không nói thật: "Ngày hôm nay chị này có kể chuyện mình đã từng đến thảo nguyên, em đang hỏi thảo nguyên có hình dạng như thế nào."

Nghe vậy, y tá sờ đầu cô bé: "Qua một đoạn thời gian nữa, chờ Tinh Tinh khỏi bệnh, em khẳng định cũng có thể đi."

Cô ta vừa nói vừa kéo tay nhỏ của Tinh Tinh cách xa Tô Dung.

Quả nhiên là trông coi nghiêm khắc hơn, nhìn bóng lưng rời đi của hai người, Tô Dung nhướng mày, đột nhiên lớn tiếng nói: "Lần sau đừng tin tưởng người lớn như vậy!"

Cô nói xong thì đi thẳng đến nhà vệ sinh, sau khi đóng cửa lại, lúc này mới mở tờ giấy ra.

Quả nhiên cái này chính là một phần danh sách. Mỗi số giường ngủ trong phòng bệnh đối ứng với một cái tên. Giường ngủ của cô là 2-4, đối ứng với người tên Lý Tuệ.

Bởi vì chắc chắn nhà vệ sinh không có người nào, cô nói với đứa bé trong bụng mình: "Tôi đã biết mẹ chân chính của cháu là ai, như vậy cháu muốn làm cái gì?"

Một loạt phản ứng lúc trước của đứa bé cũng có thể nhìn ra được, nó đã có suy nghĩ, hơn nữa rất khát vọng mẹ ruột của mình. Như vậy khi nó nghe được cô đã tìm được mẹ ruột của mình, chắc chắn sẽ không thể thờ ơ được.

Bình Luận (0)
Comment