Thấy ánh mắt ghét bỏ của cô, Hạ Chi Hành không nhịn được hơi run rẩy khóe miệng: "Tôi không thể chủ động hợp tác với điều tra viên phá hư quái đàm quy tắc, bọn họ chi làm chuyện này ở trong quái đàm quy tắc, tất nhiên tôi không có cách nào bắt được cái đuôi của bọn họ."
Nghe vậy, Tô Dung nhíu mày, nhạy bén phát hiện được chỗ sơ hở: "Cho nên quả nhiên anh đã sớm muốn mượn video giám sát vạch trần bệnh viện Thánh Anh, giảm nhuệ khí của hai tổ chức kia, chẳng qua bây giờ vẫn muốn cố ý gài bẫy tôi đúng không?"
"Chuyện này..." Hạ Chi Hành bị phát hiện, nhất thời không dám nói tiếp. Hắn thừa nhận mình là có ý gài bẫy người ta, nhưng loại chuyện này nếu như gài bẫy được thì là do hắn thông minh. Còn gài bẫy không được lại bị phát hiện, vậy thì sẽ rất lúng túng.
Hiển nhiên bây giờ chính là tình cảnh rất lúng túng.
Chẳng qua hai người cũng không nghiên cứu vấn đề này, Tô Dung cũng chỉ là chế nhạo một chút thôi, lại lần nữa quay trở lại vấn đề chính. Dù sao Hạ Chi Hành là người làm ăn, lấy giá thấp nhất để đạt được lợi ích lớn nhất cũng là bản năng của hắn.
Hai người bọn họ quen biết cũng không được hai ngày, đối phương gài bẫy cô cũng là chuyện dễ hiểu.
Trên thực tế, nếu như Tô Dung đoán không sai, dù cho bọn họ là bạn tốt, lúc người này gài bẫy mình cũng tuyệt đối sẽ không thu liễm. Bởi vì hắn chính là người như vậy.
"Cô bé ở tầng năm đó, anh có cách nào cứu cô bé không?" Tô Dung hỏi.
Nghe được vấn đề này, dĩ nhiên Hạ Chi Hành biết cô muốn làm gì. Hắn hơi kinh ngạc: "Vậy mà cô lại là một người tốt?"
Lời này thật sự rất châm chọc, thật giống như cô là người rất xấu vậy. Phải biết ở thế giới cũ cô chính là được mọi người gọi là khắc tinh của tội phạm, sao ngay cả một chút chuyện "người tốt" này cũng để cho người khác kinh ngạc?
Hạ Chi Hành biết lời vừa rồi của mình hơi kỳ lạ, hắn tằng hắng một tiếng, vội vàng giải thích: "Không phải, tôi chỉ là bất ngờ cô lại mềm lòng với cô bé kia như vậy. Lấy sự hiểu biết của tôi với Số 0, anh ta tuyệt đối không phải là loại mềm lòng này. Như vậy ở mặt này lúc hợp tác hai người không có mâu thuẫn sao?"
Nghe được lời giải thích này, nhất thời Tô Dung đã hiểu. Sở dĩ Hạ Chi Hành kinh ngạc nói "Vậy mà cô lại là người tốt", là bởi vì hắn cảm thấy Bạch Liễm không phải là người tốt. Mà mình được xem là cộng sự hợp tác ăn ý với anh, tất nhiên cũng không phải là một người tốt.
Tô Dung suy nghĩ một chút, vẫn cứu vớt một chút thanh danh cho hai người bọn họ: "Tinh Tinh giúp tôi, tôi nợ cô bé một ân huệ. Với lại Số 0 cũng là người tốt.”
Nếu như không phải Tinh Tinh giúp cô, coi như Tinh Tinh là một cô bé đáng thương không biết cái gì cả, cô cũng sẽ không quan tâm. Nhưng hết lần này đến lần khác đối phương giúp đỡ cô, hơn nữa còn là loại cố gắng hết sức. Chuyện này làm cho Tô Dung không có cách nào trơ mắt nhìn cô bé chết, nhất định phải trả nhân tình này.
Đối với vớ trước Hạ Chi Hành bày tỏ tôn trọng, đối với cái sau, hắn chỉ muốn nói "cô vui vẻ là được rồi".
"Trái lại đúng là có cách, nhưng phải xem cô trả giá như thế nào." Không hổ là chủ tịch 'Tập đoàn Tích Tắc', quả nhiên có cách cứu Tinh Tinh.
"Anh muốn cái gì?" Tô Dung hỏi.
"Một đạo cụ quái đàm lấy được khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm." Hạ Chi Hành biết Tô Dung tiêu diệt rất nhiều nguồn ô nhiễm, khẳng định trong tay có không ít đạo cụ cao cấp.
"Anh nằm mơ!" Tô Dung cười lạnh, lại dùng lời lúc trước của hắn chặn lời hắn lại: "Không đáng cái giá này."
Nếu như phải dùng một đạo cụ quái đảm có phẩm chất cao như vậy để trao đổi, vậy cô hoàn toàn có thể lấy [đồ chơi thế thân] mình lấy được từ tiêu diệt quái đàm quy tắc lúc trước đưa cho Tinh Tinh.
Cái đồ chơi đó có năng lực sống lại, lúc sống lại sẽ thanh trừ tất cả trạng thái tiêu cực, dĩ nhiên cũng bao gồm cả bệnh ung thư. Ở trong thế giới quái đàm cũng có thể dùng đạo cụ, cho nên cũng không sợ Tinh Tinh gặp phải cắn trả.
"Vậy cô có thể lấy ra được đạo cụ quái đàm gì?" Hạ Chi Hành hỏi, bày tỏ thái độ của mình, hắn chỉ nguyện ý dùng đạo cụ quái đàm để giao dịch.
Tô Dung cầm [băng từ âm nhạc], [bột thành thật] cùng với [hoa hồng tình yêu]. Suy nghĩ một chút lại móc ra [ghim cài áo của nhân viên ưu tú], nửa đùa nửa thật nói: "Nhân viên sẽ có giá nội bộ chứ?"
Tác dụng của ba đạo cụ này của cô cũng không nhỏ, nhất là [hoa hồng tình yêu], là một thứ tốt, thậm chí dùng thích hợp có thể ngăn cản sóng to gió lớn.
Hạ Chi Hành do dự một chút, nhún vai nói: "Được rồi, giá nội bộ cho nhân viên. Cô bé kia sẽ được chữa khỏi."
Hắn không có nói dối chuyện này, đúng là bệnh ung thư là bệnh nặng làm khó loài người, mặc kệ là ở thế giới quái đàm hay là thế giới thật đều không có kỹ thuật chữa khỏi. Muốn chữa bệnh cho cô bé, nhất định phải vận dụng đạo cụ quái đàm, còn là loại cao cấp.
Một đạo cụ cao cấp đổi bằng ba đạo cụ bình thường, nghĩ như thế nào cũng là hắn thua thiệt.
Sở dĩ nguyện ý làm như vậy dĩ nhiên không phải Hạ Chi Hành đột nhiên muốn làm người tốt, bởi vì hắn nhạy bén ý thức được, ân huệ của Tô Dung rất có giá trị.
Giá trị của ân huệ có thể lớn có thể nhỏ, giá trị này của mỗi người được quyết định bởi hai chuyện: Một là giá trị bản thân của mình, hai là trình độ coi trọng của người này đối với ân huệ.
Mà hiển nhiên ân tình của điều tra viên ‘Cà Phê’ tiêu diệt nhiều quái đàm quy tắc, có tiềm năng lớn trong đám điều tra viên, có giá trị rất cao. Mà từ biểu hiện mới vừa rồi của Tô Dung có thể thấy được, cô vô cùng coi trọng ân tình mà mình nợ người ta.