Kết hợp hai chuyện này lại, lúc này mới để cho Hạ Chi Hành lựa chọn đầu tư.
Hắn hiểu rõ sự thông minh của Tô Dung, cô nhất định có thể nhìn ra hắn đang nhượng bộ, từ đó biết mình thiếu hắn một ân tình.
Rõ ràng là Tô Dung dụ dỗ Tinh Tinh, để cho Tinh Tinh cũng không biết cô thiếu mình một ân tình. Nhưng cô vẫn lựa chọn bỏ ra cái giá nhất định để trả lại ân tình này. Như vậy hắn sẽ không lo lắng Tô Dung sẽ làm như không thấy đối với nhượng bộ của mình.
"Cảm ơn." Trái lại Tô Dung không biết Hạ Chi Hành đồng ý với yêu cầu của cô lại suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, nhưng cô rõ ràng mình thiếu nợ Hạ Chi Hành.
Nhưng nếu lấy được kết quả hài lòng, cô vẫn cười nói một câu cảm ơn, sau đó mới nói: "Tôi đi kết thúc quái đàm quy tắc này."
Lúc trở lại cửa bệnh viện, đã là 9 giờ 30. Quả nhiên mấy điều tra viên còn sống đều đứng chờ ở cửa.
Không có chậm trễ thời gian, Tô Dung nói với những người khác: "Dẫn tôi đi tìm Lý Tuệ."
"Người này tôi biết!" Tạ Kha Kha tích cực giơ tay lên: "Bây giờ người này đang đi dạo trong vườn hoa!"
Mấy người cùng đi đến vườn hoa, nhìn theo hướng tay mà Tạ Kha Kha chỉ, cuối cùng Tô Dung cũng nhìn thấy mẹ chân chính của đứa bé trong bụng.
Đó là một người phụ nữ đầu trọc, ngồi trên xe lăn, ngắm nhìn phương xa. Nếu như nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng không biết cô ta đã làm cái gì.
Có kinh nghiệm coi phim nhiều, Tô Dung nhìn ra được bởi vì không ngừng làm điều trị hóa chất, tóc của cô ta đều bị rụng sạch. Hiển nhiên, đối phương có bệnh hiểm nghèo giống như Tinh Tinh.
Nhưng đây không phải lý do để cho cô ta hại người.
"Khống chế những người khác trong danh sách lại." Tô Dung nói với bốn người bên cạnh, sau đó không chút do dự đi tới chỗ Lý Tuệ.
Cô vừa đi vừa nói với đứa bé trong bụng: "Thấy người phụ nữ ngồi trên xe lăng không? Cô ta chính là mẹ của cháu. Cháu muốn làm gì?”
Dưới cái nhìn của cô, bụng của cô trồi lên trước. Cô thử chuyển động hướng xuống dưới, kết quả phát hiện cái bụng này luôn hướng về phía Lý Tuệ.
Xem ra đây là muốn đụng chạm đối phương.
Tô Dung đã hiểu, sãi bước đi đến chỗ Lý Tuệ. Lý Tuệ cũng chú ý đến động tác của cô, dùng giọng nói yếu ớt nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tô Dung không trả lời vấn đề này, cô sát lại gần đối phương, sau đó vén áo của đối phương lên, để cho cái bụng đã gồ lên của mình dính vào bụng của đối phương.
Một giây tiếp theo, tất cả mọi người ở chỗ này đều không hẹn mà cùng nhau trợn to hai mắt.
Dưới cái nhìn của bọn họ, hai cái bụng dán vào nhau lại dung hợp!
Tô Dung không có cảm giác gì cả, trái lại Lý Tuệ lại hoảng sợ, trong mắt tràn đầy sợ hãi, xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng cô ta ngồi xe lăn sao có thể là đối thủ của Tô Dung đã được tăng nhiều lần sức mạnh!
Tô Dung dễ như trở bàn tay khống chế cô ta ở tại chỗ, mà cô ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chỗ hai cái bụng gắn liền vào nhau trở nên ngày càng lớn.
Chờ đến chỗ gắn liền đạt đến chiều rộng nhất định, lập tức hình thành ra một hành lang. Từ bên ngoài có thể nhìn ra, đứa bé trong bụng không có hình dạng rõ ràng đang bắt đầu theo hành lang, giống như một con sâu lớn, từ bụng Tô Dung bò đến bụng của Lý Tuệ.
Đối với Tô Dung mà nói, trừ có chút ngứa ra thì không có cảm giác gì. Nhưng nhìn vẻ mặt của Lý Tuệ thì cũng biết cô ta cảm thấy sợ hãi. Cũng không biết là vì đau đớn sinh lý, hay là sợ hãi trong lòng.
"Cầu xin cô hu hu hu! Bỏ qua cho tôi đi!" Lý Tuệ hoảng sợ lắc đầu, vừa khóc vừa cầu xin Tô Dung.
Cô ta biết mình làm gì, cũng biết bệnh viện làm gì, cho nên thật sự bị sợ cắn trả. Nếu như đứa bé này thật sự đến trong bụng của cô ta, không nói đến chuyện sẽ sinh như thế nào, cô ta chỉ sợ mình vĩnh viễn không sinh được đứa bé này ra, vĩnh viễn chịu đủ loại hành hạ.
Theo sự di chuyển của đứa bé kia, hiển nhiên trạng thái tinh thần của Lý Tuệ bắt đầu trở nên không bình thường. Cô ta nhìn bụng, điên cuồng lắc đầu, nước mắt chảy ra từ trong hốc mắt, nhìn vô cùng đáng thương: "Cứu mạng! Các người không được tới! Hu hu hu tôi cũng là bất đắc dĩ, cút nhanh!"
Không ai biết "các người" trong miệng cô ta là ai.
Tô Dung chỉ lạnh nhạt nhìn một màn này, mạnh mẽ đè xe lăn lại không để cho cô ta rời đi.
Lúc đám người Lý Tuệ lựa chọn tiếp nhận phương án điều trị của bệnh viện Thánh Anh, cũng đã biến thành người khác, trở thành một tội phạm. Đã như vậy, cô cần gì phải tốt bụng mềm lòng? Chẳng qua là ác giả ác báo thôi.
Cuối cùng, đứa bé kia hoàn toàn leo vào bụng của Lý Tuệ, thoải mái co rút người lại. Mà cái bụng tròn vo của Tô Dung cuối cùng cũng trở nên bằng phẳng lại.
Một giây tiếp theo, trước mắt của cô trở nên tối đen, đã rời khỏi quái đàm quy tắc này.