Vì bảo vệ thân phận của bản thân, tuy rằng Tô Dung biết những cũng không thể trả lời câu hỏi này.
Nói thật khi nhìn thấy bài viết này bàn luận về tác dụng của Tinh Tinh, cô vô cùng kinh ngạc. Trong quái đàm quy tắc này, cô không hề miệt mài theo đuổi những việc của Tinh Tinh. Chỉ biết đối phương rất đặc biệt, nhưng lại không biết còn có việc bên trong như thế.
Hiện tại xem ra, lúc ấy Hạ Chi Hành nhắc nhở cô, không phải vì Tinh Tinh có thể giúp cô thu thập tình báo, mà là Tinh Tinh có thể hy sinh chính mình để giúp đỡ bọn họ.
Nhưng cô lại hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, hoặc nên nói cô hoàn toàn không nghĩ rằng bản thân phải hy sinh một người mới có thể thông quan, cho nên hoàn toàn không nghiêm túc suy nghĩ những lời nói đó.
Nhưng vẫn là do cô bất cẩn, tác dụng của Tinh Tinh, cô không thể sử dụng, nhưng không thể không biết. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
--------------------
Xem diễn đàn xong, Tô Dung lại đọc thêm một lát, Lý Cầm Phương duỗi người một cái, nhìn về phía ba người Tô Dung: “Lát nữa mấy giờ đi?”
Bốn người bọn họ đã chọn học cùng một khóa học tự chọn. Hôm nay có tiết học muộn, buổi tối còn phải đi học, cũng coi như là xui xẻo. Tuy nhiên nghe nói lớp học này rất dễ, cuối kỳ chỉ cần nộp một bài luận văn là được. Cho nên bốn người trong phòng ngủ bọn họ đều tranh nhau đăng ký
“6 giờ rưỡi đi, nghỉ ngơi trước một lát đã. Dù sao cũng là môn học tự chọn, đến trễ một chút cũng không sao.” Tô Dung nhìn đồng hồ, lười biếng nói.
Tinh túy của sinh viên đại học chính là nếu có thể muộn thì cứ muộn, nghe cô nói như vậy, ba người Lý Cầm Phương lập tức vui vẻ tiếp nhận, sau đó liền nằm liệt trên giường.
Rất nhanh đã đến giờ, bốn người than ngắn thở dài, thu dọn một chút rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Trời tháng năm thường tối muộn, theo lý thuyết thì 6 giờ Mặt Trời cũng chỉ mới lặn xuống giữa sườn núi. Đi ra cửa chưa được vài bước, Tô Dung liếc mắt nhìn bầu trời u ám đầy mây đen, nghi hoặc hỏi: “Trời sắp mưa à?”
Nếu không phải trời sắp mưa, sao hôm nay lại tối như vậy? Nói bây giờ là 8-9 giờ cô cũng tin đấy.
“Trời mưa thì không nên có sương mù đúng không?” Bầu trời này cũng khiến Tôn Giai Kỳ có chút kinh ngạc, nói đùa: “Ông Mặt Trời tan làm sớm rồi sao?”
Mấy người lại đi về phía trước một đoạn, Tô Dung đột nhiên dừng bước. Không biết có phải ảo giác của cô không, cảnh vật xung quanh đột nhiên trở nên mờ ảo mơ hồ, giống như cô không đeo mắt kính vậy.
Nhưng vấn đề là cô không hề bị cận thị!
Khác thường chắc chắn có quỷ, Tô Dung nhanh chóng ra quyết định: “Về ký túc xá trước đi!”
Nói xong cô lập tức quay người lại, nhưng vừa xoay người lại, Tô Dung lập tức ngây ngẩn cả người.
Vốn dĩ ban đầu ba người bọn họ thấy phản ứng của cô cũng có chút khó hiểu nhưng khi thấy cô ngây người, cũng nghi hoặc quay đầu.
Vừa xoay người lại, ba người bọn họ cũng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
Người phản ứng đầu tiên vẫn là Tô Dung đã xoay người lại đầu tiên, trái tim cô trầm xuống, gằn từng chữ một: “Không nhìn thấy ký túc xá đâu cả.”
Không chỉ không nhìn thấy ký túc xá, mà hoàn cảnh phía sau bọn họ đã hoàn toàn thay đổi. Không phải là trường học, mà là một khu phố vô cùng yên tĩnh.
Bầu trời ở nơi này tối đen, ngay cả trên đường lớn cũng không hề có ánh đèn. Ven đường rải rác vài chiếc lồng đèn giấy màu trắng, ngoại trừ cái này không còn ánh sáng nào khác. Bên trong đèn lồng là bấc đèn màu vàng, nhưng ngoại trừ màu vàng, trên nền giấy trắng còn phản chiếu ánh sáng đỏ mỏng manh.
Ánh sáng đỏ?
Tô Dung đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy một vầng trăng đỏ treo giữa không trung.
Đêm đầu tháng năm vẫn còn có chút lạnh, cho nên cô mặc một cái áo hoodie. Trong nháy mắt khi nhìn thấy vầng trăng màu đỏ, Tô Dung lập tức lấy mũ che lên đầu, đồng thời cắm hai tay vào trong túi, tránh ánh trăng trực tiếp chiếu vào người.
Thuận tiện nhỏ giọng ra lệnh với ba người bên cạnh: “Mau chóng che khuất bản thân lại!”
Ở “quái đàm quy tắc ký túc xá số 44”, vầng trăng màu đỏ đã từng xuất hiện một lần. Tuy rằng bởi vì bọn họ vô cùng thông minh nên chưa từng mở rèm vào ban đâu, nên không trực tiếp nhìn thấy. Nhưng lúc ấy khi Tiếu Khả Ái bị ô nhiễm đã cố ý muốn kéo bức rèm ở ký túc xá ra, trong nháy mắt khi bức rèm bị kéo ra, Tô Dung rõ ràng đã nhìn thấy ánh sáng đỏ lóe qua trên khuôn mặt cô ấy.
Nếu cô đoán không sai, ánh sáng đó chính là do vầng trăng đỏ mang đến.
Cho nên vừa rồi khi vừa nhìn thấy vầng trăng đỏ, cô liền nhận ra đó rất có thể là nguy hiểm sẽ xuất hiện vào ban đêm trong quái đàm quy tắc.
Dựa vào kinh nghiệm do những quái đàm quy tắc khác mang đến, nếu bị vầng trăng đỏ chiếu vào rất có thể sẽ bị ô nhiễm.
“Đây là nơi nào?” Lý Cầm Phương khiếp sợ nói, bởi vì lúc nãy Tô Dung nói rất nhỏ, nên cô ấy cũng cố ý nhỏ giọng xuống.
Thuận tiện nghe theo lời Tô Dung nói, đội mũ lên. Quay người lại cố gắng khống chế âm lượng hô lên một tiếng: “Khoan đã, sau phía sau cũng thay đổi rồi?”
Nghe câu nói này, Tô Dung đột nhiên xoay người, quả nhiên thấy phía sau cũng đã biến thành chợ đêm yên tĩnh. Bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi vườn trường quen thuộc, xuất hiện ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Xuyên qua ánh đèn mong manh có thể mơ hồ nhìn thấy, hai bên đường phố chợ đêm đều là những thương nhân đang bày sạp bán hàng trên vỉa hè. Những thương nhân đó giấu mình trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể nhìn thấy. Nhưng ngược lại có thể nhìn thấy một vài hàng hóa thông qua ánh sáng mỏng manh của đèn lồng, khoảng cách xa hơn thì không thể nhìn rõ.
Nhưng nếu Tô Dung không nhìn lầm, quầy hàng cách bọn họ không xa rõ ràng là tròng mắt người đúng không? Phía sau những tròng mắt này vẫn còn dính những vật thể trắng trắng, giống như vừa mới móc xuống.