Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì thế này?
Bốn người bọn họ đứng giữa đường phố không quá lớn, trong đêm tối không có bao nhiêu người qua lại, phần lớn đều khoác một thân áo đen, không thể nhìn rõ phía dưới là đầu trâu hay mặt ngựa.
Trong đó có một người đột nhiên ngồi xổm xuống nhặt một đồ vật trên mặt đất lên, với thị lực 5.2, đôi mắt sắc bén của Tô Dung đã nhìn thấy rõ ràng thứ hắn nhặt lên chính là một ngón tay!
Biến hóa thình lình xảy ra khiến mọi người không biết phải làm sao, còn Điền Khinh Khinh cũng đã phản ứng lại, lập tức nhìn về phía Tô Dung: “Đây có thể là……”
Cô ấy còn chưa nói xong, nhưng Tô Dung đã hoàn toàn hiểu được ý của cô ấy. Hiện tại bọn họ cùng nhau bị kéo vào nơi nguy hiểm này, như vậy có một chút tin tức cũng không tiện giấu giếm hai người Tôn Giai Kỳ nữa.
Cho nên Tô Dung bổ sung hoàn chỉnh lời cô ấy nói: “Là âm mưu của tín đồ tà giáo.”
“Tín đồ tà giáo?!” Hai người Lý Cầm Phương và Tôn Giai Kỳ không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tuy rằng bọn họ không phải điều tra viên, nhưng cũng biết đến sự tồn tại của tín đồ tà giáo. Nhưng mà “Vì sao trong trường học lại có tín đồ tà giáo chứ?”
Tô Dung không trả lời, lông tơ trên cả người cô đều đang dựng đứng lên, cô nhạy bén cảm nhận được bốn phương tám hướng xung quanh đây, có vô số tầm mắt đang nhìn về phía mấy người bọn họ.
Những đôi mắt đó dính nhớt lạnh như băng, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo như đang bị thứ gì đó mơ ước đến, còn có những ánh mắt dò xét có thể nhìn thấy rõ ràng.
Dò xét? Bọn họ đang dò xét cái gì?
Hiện tại thân phận của bọn họ là du khách đến chợ đêm, tuy nhiên nhìn dáng vẻ của những người khác, biểu hiện của bọn họ thật sự không giống du khách, mà giống người thường hơn. Nói như vậy, bị chú ý cũng là chuyện bình thường.
Nhưng phải làm thế nào bọn họ mới có thể thoát khỏi sự chú ý này đây?
“…… Mọi người cẩn thận một chút, đừng để da người vừa mới lấy được bị mài mòn đấy.” Đột nhiên, trong miệng Tô Dung nhảy ra một câu như vậy, trực tiếp khiến ba người còn lại bị dọa sợ. Còn tưởng rằng cô đã bị chịu sự ô nhiễm nào đó, bị quỷ quái chiếm đoạt cơ thể.
Cuối cùng vẫn là Điền Khinh Khinh phản ứng lại trước, lập tức đáp lại: “Cái đó…… Tất nhiên rồi! Bảo bối của chúng ta chính là tấm da người này đấy!”
Sau cuộc đối thoại của hai người bọn họ, Tô Dung nhạy bén cảm nhận được tầm mắt dừng lại trên người họ đã ít đi nhiều.
Cô không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đánh cuộc chính xác.
Nhưng đồng thời trong lòng cũng không khỏi trầm xuống, chỉ sợ nơi này không có nhân loại bình thường. Đúng là bởi vì vừa rồi cô nhìn thấy du khách kia đánh rơi ngón tay, mới nhận ra rất có khả năng hắn không phải con người. Hoặc nên nói toàn bộ chợ quỷ dị này không hề có người bình thường.
Không phải người thì là cái gì?
Vậy chỉ có thể là quỷ quái.
Cho nên vừa rồi cô mới nói ra những lời đó.
Hơn nữa cô cũng không lo lắng việc bản thân có thể bị vạch trần, nếu những sinh vật ở chỗ này đều là quỷ quái, vậy chắc chắn có thể cảm nhận được “Vị người” trên người nhân loại. Mà “Vị người” trên người bốn người bọn họ chắc chắn cũng không nhiều.
Trên người cô có nhiều đạo cụ quái đàm đỉnh cấp như vậy, hoàn toàn đủ để che đậy mùi vị con người. Còn Điền Khinh Khinh có lẽ cũng có thứ như vậy. Tuy rằng không đủ để che đậy hoàn toàn mùi vị trên người cô ấy, nhưng bọn họ có bốn người, chỉ truyền ra “Vị người” của hơn hai người, hoàn toàn có thể dùng lời giải thích “Da người vừa mới được lột xuống nên mùi vị vẫn chưa tiêu tan”.
Tuy nhiên nói thật, nếu không phải xung quanh có người nhận ra, cô đã sớm đeo 【 Mặt nạ ảo thuật 】lên cho mình rồi.
Nhưng rốt cuộc nơi này là chỗ nào? Tô Dung nhìn quanh bốn phía một vòng, mang theo ba người yên tĩnh như gà đi đến một gốc cây liễu không có ai.
Còn chưa kịp mở miệng, ba người kia đã hoảng sợ chỉ vào phía sau cô. Trong lòng Tô Dung dâng lên dự cảm không tốt, nhưng vẫn khống chế được cảm giác muốn quay đầu theo bản năng.
Quay đầu sẽ gặp quỷ, đây chính là truyền thuyết dân gian của Trung Quốc. Trên đầu người, trên hai vai đều có một ngọn đèn, một khi quay đầu, gió sẽ thổi khiến đèn tắt, quỷ quái cũng có thể tổn thương cơ thể loài người.
Thật ra quái đàm quy tắc tương đối giống thứ đồ kiểu Tây, nhưng Tô Dung vẫn nhạy cảm cảm nhận được một ít yếu tố liên quan đến Trung Quốc trong đó.
Thứ đầu tiên khiến Tô Dung cảm nhận được điều này chính là trong mỗi quái đàm quy tắc, đều xuất hiện giả thuyết “Quỷ quái bắt đầu xuất hiện vào lúc 5 giờ chiều, 5 giờ sáng sẽ hoàn toàn an toàn”.
Trong phong tục dân gian, thời điểm âm khí nặng nhất trong một ngày bắt đầu vào lúc 5 giờ chiều, bởi vì lúc này Mặt Trời đã bắt đầu xuống núi, màn đêm sắp buông xuống., Cho nên những vậy quỷ quái vốn dĩ trốn trong những góc âm u cũng bắt đầu hoạt động.
Bắt đầu từ 5 giờ chiều, âm khí sẽ dần dần tăng thêm, 0 giờ rạng sáng chính là lúc âm khí đạt đến mức cao nhất, lúc này bách quỷ dạ hành, không kiêng kỵ gì. Sau đó âm khí sẽ dần dần giảm bớt, lúc 4 giờ sáng, nhóm quỷ quái sẽ chậm rãi rời đi, một lần nữa trở lại những góc âm u không nhìn thấy ánh sáng, bởi vì Mặt Trời sắp mọc.
Truyền thuyết này không phải vừa lúc trùng khớp với giả thuyết thời gian trong quái đàm quy tắc sao?
Chính vì thế Tô Dung vô cùng nghi ngờ trong quái đàm quy tắc sẽ xuất hiện không ít những yếu tố quỷ quái liên quan đến Trung Quốc, cho nên từ rất sớm cô đã bắt đầu tìm hiểu về các truyền thuyết và phong tục dân gian.
Vòng một vòng lớn, lúc này mới đứng song song cùng với ba người kia, cũng thấy được cảnh tượng phía sau. Nhưng thứ cô nhìn thấy không giống với ba người Điền Khinh Khinh, trong mắt cô dưới cây liễu vẫn rỗng tuếch, không có cái gì cả!