Bản thân Tô Dung đã là một người trưởng thành, đương nhiên sẽ không vì lời trêu chọc của một nam sinh mà đỏ mặt. Cô nói lời cảm ơn với Tạ Kha Kha trước, sau đó nói với Lý Chí: “Tôi sẽ không yêu đương với bạn học cấp ba.”
Bị phản bác trực tiếp, Lý Chí có chút xấu hổ gãi đầu: “Ha ha, tôi chỉ vui đùa một chút mà thôi, tiếp theo chúng ta định đi như thế nào?”
Hành lang bên ngoài tầng hai của quán ăn là một vòng tròn, đầu đuôi nối tiếp nhau. Tạ Kha Kha không hề do dự: “Cứ đi dọc theo hành lang, đi xem thử một vòng trước xem sao.”
Bên này tổng cộng có hai phòng, hành lang không một bóng người, bầu không khí yên tĩnh vô cùng quỷ dị. Khi tới gần chỗ ngoặt, Tô Dung đột nhiên ngăn hai người họ lại, không mở miệng mà chỉ chỉ vào mặt đất.
Trên mặt đất, hàng gạch vỉa hè màu đỏ đậm mơ hồ trong suốt, dường như còn có chút ẩm ướt. Nếu không nhìn kỹ sẽ không thể chú ý đến.
Lý Chí nghi hoặc nhìn về phía Tô Dung, vừa định hỏi cô đã phát hiện điều gì. Tô Dung ‘Suỵt’ một tiếng làm ra một động tác, sau đó ngón tay chỉ về phía chỗ ngoặt bên trái.
Nhìn thấy động tác của cô, Tạ Kha Kha nhướng mày, không biết lấy một thanh con dao găm từ đâu ra, rón ra rón rén tới gần chỗ ngoặt, sau đó nhanh chóng xoay người.
Một người đàn ông đã ngồi xổm ở đó rất lâu, dựa vào tường giơ ghế dựa lên cao. Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị phát hiện, còn không kịp phản ứng lại đã bị Tạ Kha Kha bóp lấy cổ, dùng sức lực kinh người nhấc bổng lên cao.
Tô Dung có chút ngứa tay, cô muốn biết hiện tại chính mình có thể làm như vậy hay không. Nhưng cô cũng biết lúc này không phải thời điểm thích hợp để thử nghiệm.
Người đàn ông đầu trọc kia cũng không ngờ mình đã đá trúng một tấm ván sắt, sau khi nhìn thấy dao găm lóe lên ánh sáng lạnh, cả người lập tức luống cuống: “Chờ một chút! Không phải các người định giết người chứ? Đây chính là trái pháp luật!”
Tạ Kha Kha cười lạnh ra tiếng: “Vậy anh ngồi xổm ở đây định làm gì hả? Định nhường ghế dựa cho mỗi người đi ngang qua nghỉ ngơi một chút sao?”
Có thể cậu ta có chút khờ khạo, nhưng tuyệt đối không hề ngu ngốc.
Người đàn ông đầu trọc cũng biết mình không có ý tốt, cũng muốn phản kháng, nhưng dưới sức mạnh áp chế tuyệt đối, tất cả các kỹ xảo đều trở nên vô ích.
“Các người không thể… Tôi biết bên này chỗ nào có người, tôi có thể chỉ cho các người!”
Hành lang vòng tròn là hình chữ nhật, ghế lô của mấy người Tô Dung ở đoạn ngắn nên tổng cộng chỉ có hai phòng. Còn bên phía đoạn dài bên này có đến sáu ghế lô, nếu tìm từng chút một, thật sự có chút lãng phí thời gian.
Thấy Tạ Kha Kha có chút động lòng, Tô Dung liền nói: “Không cần, không cần cành mẹ đẻ cành con. Tạ Kha Kha cậu có dây thừng không? Trước mắt cứ trói hắn ta lại đã, còn đến hơn hai mươi phút, cũng không vội giết người.”
Người đàn ông đầu trọc này đã nói một câu không sai, giết người là phạm pháp. Cho dù là vì bất cứ lý do gì, dù cuối cùng có thể thoát khỏi chế tài của pháp luật, nhưng sự đau khổ dằn vặt trong lòng lại không thể nào trốn tránh được.
Kiếp trước cô là trinh thám, tuy rằng đã thấy không ít người chết, nhưng chỉ giết người một lần. Lần đó là khi cô lẻn vào nhà phạm nhân tìm kiếm chứng cứ phạm tội, sau đó bị phát hiện và bắt cóc. Vì mạng sống, cô đành phải giết ngược lại đối phương.
Thế nhưng may mắn cô đã được luật sư cộng sự biện hộ giúp, cuối cùng thành công được phán vì phòng vệ chính đáng.
Không sai, luật sư cộng sự này cũng chính là người đã bị nổ chết cùng với cô. Cũng không biết người bạn hợp tác lâu như vậy, đường đến hoàng tuyền có cô đơn không.
Nói hơi xa rồi, tóm lại lần đó sau khi giết người, Tô Dung vẫn gặp ác mộng mấy ngày liền. Nể mặt lời hứa bảo vệ cô của Tạ Kha Kha, tạm thời cô vẫn hy vọng tâm lý của cậu học sinh cấp ba này không xảy ra vấn đề gì.
Bản thân Tạ Kha Kha cũng không muốn giết người ở thế giới thực, nghe vậy như trút được gánh nặng gật gật đầu, không quan tâm đến tiếng la hét chói tai của người đàn ông đầu trọc, cậu ta đánh ngất hắn ta, sau đó dùng dùng dây thừng to trong hành lang trói hắn ta lại. Từ sau khi ra khỏi thế giới quái đàm, cậu ta đã cố ý học tập một chút, thủ pháp cũng rất chuyên nghiệp.
Tô Dung nhìn radio tuyên truyền trên hành lang, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đi, mang theo tên này đến WC rồi nói.”