Kéo theo người đàn ông đầu trọc, bốn người đi vào WC nữ. Lý Chí và Tạ Kha Kha rõ ràng có chút không vui: “Vì sao chúng ta lại đến WC nữ? Chỗ này có manh mối gì chứ?”
Tô Dung nhìn ra ngoài rồi bĩu môi: “Bên ngoài đã bị theo dõi, hai người không nghĩ rằng những lời chúng ta nói lúc nãy điều đã bị tín đồ tà giáo nghe thấy rồi sao?”
Thật sự là như vậy, hành lang quán ăn chắc chắn đã bị theo dõi. Nơi an toàn duy nhất hiện tại, chỉ có thể là WC.
Tạ Kha Kha giống như một chú chó Shiba xinh đẹp hai mắt tràn đầy cảnh giác nhìn về phía cửa, sau khi xác định không có gì nguy hiểm mới nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
“Hai người có biết phòng radio ở đâu không?”
Rõ ràng vấn đề này nằm ngoài dự đoán của hai người, bọn họ cùng nhau sửng sốt một chút.
Sau một lát, Lý Chí mới nghi hoặc gãi đầu: “Hỏi cái này để làm gì? Muốn tìm tín đồ tà giáo sao? Không phải đã nói trước tiên chúng ta sẽ không ra tay sao, có lẽ phòng radio ở tầng một đúng không? Chúng ta không đi được.”
Cậu ta tự cho rằng bản thân đã hiểu rõ suy nghĩ của Tô Dung, dù sao âm thanh vừa rồi cũng vang lên từ phòng radio, chắc chắn Tô Dung định đánh giặc thì bắt vua trước. Vấn đề là tín đồ tà giáo có “Nó” hỗ trợ, thậm chí so với các điều tra viên còn lợi hại hơn rất nhiều. Tạ Kha Kha chỉ mới trải qua một quy tắc quái đàm, gần như không có khả năng chiến thắng tín đồ tà giáo đó.
Là một trinh thám, thật ra Tô Dung cũng không hề muốn giải thích với những quần chúng ngốc nghếch nguyên nhân cô làm như vậy. Cô luôn có thể suy nghĩ nắm bắt được manh mối trước những người khác, nhưng nếu người khác không theo kịp, giải thích cũng sẽ rất phiền phức.
Đây cũng chính là nguyên nhân dù đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng Tô Dung cũng chỉ có một cộng sự. Chỉ có người đó mới có thể bắt kịp suy nghĩ của cô, không cần lãng phí thời gian cho việc dò hỏi và giải thích.
Nhưng rõ ràng hiện tại không phải lúc để trinh thám thiên tài này tùy hứng, đúng như lời Lý Chí nói, trong phòng radio chắc chắn có tín đồ tà giáo. Nếu chỉ có một mình cô thì thật sự không có cách nào giải quyết tà giáo, chỉ khi có hai người họ giúp đỡ mới có thể duy trì được.
Cho nên cô cố gắng nhẫn nại giải thích: “Hai người có nghĩ thật ra chúng ta đang bị nhốt trong một không gian khác không?”
Điều này thật ra cũng dễ hiểu, vị trí hiện tại của bọn họ và thế giới bên ngoài cửa sổ không tương thích, lại không thể đi xuống, vậy chỉ có thể là hai không gian hoàn toàn độc lập.
Thấy hai người gật đầu, cô tiếp tục hỏi: “Như vậy không gian này bao gồm những phần nào?”
“Không phải là toàn bộ ghế lô và hành lang ở tầng hai sao?” Vấn đề quá mức đơn giản này khiến Lý Chí có chút không hiểu ra sao.
Nhưng Tạ Kha Kha lại lập tức hiểu được ý của Tô Dung: “Cậu đang muốn nói, phòng radio cũng nằm trong đó sao?”
Nhưng cậu ta lại không thể mở rộng suy nghĩ, chỉ nghĩ thông được một điểm này. Đây cũng chính là nguyên nhân lúc trước trong quái đàm Phòng Trẻ Em cậu ta có thể ôm đùi nằm thắng, phải biết cho dù có đùi, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể ôm được.
Tô Dung gật đầu: “Không gian bên ngoài không nghe thấy được âm thanh của chúng ta, chúng ta cũng không có cách nào nghe thấy âm thanh ở bên ngoài. Nếu âm thanh trong phòng radio có thể truyền đến ghế lô, vậy chỉ có thể chứng minh bản thân nó cũng ở trong không gian này.”
“Nhưng việc này cùng với việc chúng ta muốn đến phòng radio có liên quan gì đến nhau chứ?” Lý Chí vẫn có chỗ không hiểu: “Chẳng lẽ cậu cho rằng cách để rời khỏi không gian này đang nằm bên trong phòng radio?”
So với cậu ta, Tạ Kha Kha càng hiểu rõ thế nào là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cậu ta tỏ vẻ tất nhiên nói: “Hỏi nhiều như vậy làm gì, không nhìn thấy Tô Dung còn thông minh hơn cả hai chúng ta sao? Nghe theo cô ấy là được rồi!”
Nghe vậy, Lý Chí một lời khó nói hết nhìn cậu ta, không ngờ rằng người bạn học điều tra viên đã lâu không gặp này lại có tính tình như vậy. Hiện tại Lý Chí bắt đầu nghi ngờ những lời thổi phồng lúc nãy của cậu ta trong ghế lô có bao nhiêu là thật. Chân chó như vậy, có lẽ lúc ở trong quái đàm cũng là dựa vào đại lão để thông quan đúng không?
Không nghĩ đến sự thật về cậu ta nữa.
Tô Dung cũng bị lời nói của tên nhóc này làm buồn cười, thế nhưng vẫn lắc đầu từ chối ý tốt của cậu ta. Nếu đã giải thích thì cần phải giải thích rõ ràng. Cô tình nguyện lãng phí một chút thời gian, cũng không muốn những người đồng đội này có thể phản bội bất cứ lúc nào.
“Việc này cần phải đề cập đến vấn đề thứ hai.” Cô đẩy nhanh tốc độ nói:“Hai người có nghĩ tầng một an toàn không?”
Vấn đề này quá đơn giản, Lý Chí không cần suy nghĩ liền lập tức lắc đầu. Không nhìn thấy biển lửa ở cầu thang sao? Chắc chắn tầng một đã bị chìm trong biển lửa rồi.
Tuy nhiên rõ ràng cậu ta đã nói sai, Tô Dung phủ định nói: “Không, hoàn toàn ngược lại, nếu tôi đoán không sai, có lẽ tầng một sẽ an toàn.”
“Sao lại nói như thế?” Hai người không hẹn mà cùng hỏi.
“Mọi người đều biết bản thân tầng một của quán ăn có rất nhiều người, thậm chí còn nhiều hơn cả tầng hai. Nếu tầng một đã chìm trong biển lửa, vậy chắc chắn mọi người ở tầng một đều đã chết. Hai người cảm thấy tên tín đồ tà giáo kia sẽ tốt bụng không dùng việc này để đe dọa chúng ta sao?” Tô Dung bình tĩnh ung dung hỏi.
Hai người suy nghĩ theo lời cô nói, ánh mắt cả hai cùng sáng ngời. Tạ Kha Kha kích động nói: “Cho nên thật ra tầng một không có việc gì cả, chỉ có tầng hai bị nhốt trong không gian đặc biệt. Chỉ cần chúng ta đi đến tầng một là sẽ an toàn!”
Vậy cũng không chắc chắn, có trời mới biết trong phòng radio có những nguy hiểm gì. Tô Dung rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Cho nên hai người có biết phòng radio ở chỗ nào của tầng một không?”
Cố gắng nhớ lại một chút, sắc mặt Lý Chí vô cùng khó coi nói: “Tôi không biết, tuy nhiên ở đầu cầu thang có lẽ sẽ có bản vẽ hướng dẫn của quán ăn, ở chỗ đó chắc chắn có thể tìm được, nhưng mà bên kia…”
Lúc ấy cậu ta và Tô Dung cùng nhau đi ra ngoài, cho nên đã nhìn thấy ở đầu cầu thang có ít nhất mười người. Cho dù bọn họ có kết minh, hiện tại cầu thang vẫn là nơi vô cùng nguy hiểm.
“Nếu không thì chúng ta đợi muộn một chút rồi hãy đến xem xét?” Lý Chí đưa ra lời kiến nghị.
“Không được!” Không đợi Tô Dung nói chuyện, Tạ Kha Kha đã lập tức từ chối nói: “Ở trong quy tắc quái đàm, càng kéo dài thời gian sẽ càng nguy hiểm.”
Đây chính là đạo lý quan trọng mà cậu ta đã học được từ đại lão, thời gian càng kéo dài về sau, “Nó”sẽ càng trở nên lợi hại.
Tô Dung gật đầu tán thành, gần như lau mắt mà nhìn với Tạ Kha Kha. Trong ấn tượng của nguyên chủ, ngoại trừ có nhiều tiền thì cậu ta thật sự rất vô dụng. Tuy nhiên đối phương cũng không có ánh mắt đến mức quấn lấy làm phiền cô khi cô đang học tập, cho nên cũng chưa từng nói lời nặng nề nào.
Nhưng hiện tại xem ra, Tạ Kha Kha thật sự có vài phần thông minh.
“Không sai, càng nhanh càng tốt. Những người canh giữ phía sau ghế lô có lẽ cũng sẽ đến. Mọi người giết đỏ cả mắt rồi, nếu chúng ta định an toàn đi xuyên qua hành lang như vừa rồi thì thật sự không có khả năng.”
Tuy nhiên sự lo lắng của Lý Chí cũng không phải không có lý, phía bên kia hành lang có lẽ có rất nhiều người tụ tập, một khi họ thò đầu ra chắc chắn sẽ bị đuổi giết.
Trầm tư một lát, Tô Dung vẫy tay với hai người họ: “Lại đây, nghe tôi nói về kế hoạch của chúng ta.”