Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 53

Chương 53 -
Chương 53 -

Cửa cầu thang.

“Giám đốc ngài thật sự quá thông minh, chúng ta canh giữ ở hai cửa cầu thang, những người khác đều trốn trong các phòng trên tầng này. Chỉ cần có người thò đầu ra, bọn họ chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!” Một người phục vụ vây quanh bên cạnh một người mặc âu phục tâng bốc nịnh nọt.

Trước khi âm thanh ở phòng radio vang lên, người ở cửa cầu thang phần lớn đều là người phục vụ. Sau khi radio phát ra tiếng, giám đốc nhanh chóng hạ lệnh để những phục vụ nhanh chóng giết chết những người thường, ném thi thể của bọn họ xuống biển lửa.

Chức vị của hắn ta cao, tính tình lại nghiêm khắc, rất có uy vọng trong đám nhân viên. Lúc này trong sự hỗn loạn, mọi người đều vô thức nghe theo mệnh lệnh của hắn ta.

Sau đó bảy người phục vụ bọn họ lập thành một đội, ngoại trừ hai người ở lại cửa cầu thang, năm người còn lại, một người trốn trong ghế lô ở hành lang ngắn, bốn người khác đều trốn trong bốn ghế lô khác nhau ở hành lang dài. Chỉ cần giám đốc hét lên ra lệnh một tiếng, họ sẽ lập tức giết người

Bởi vì cửa thang lầu chỉ có hai người, cho nên có rất nhiều tên không biết sự thật bên trong như con thiêu thân lao đầu vào lửa xông tới muốn giết bọn họ để làm giảm nhân số, cuối cùng đều bị giết ngược lại.

Nếu lúc này có người ở đây, có thể nhìn thấy máu bắn tung tóe hai bên vách tường hành lang trắng tinh, trên mặt đất còn có thi thể và tay chân đứt đoạn. Địa ngục nhân gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

“Phanh bang! Phanh!”

Đột nhiên, chỗ ngoặt ở cửa cầu thang hành lang ngắn truyền đến âm thanh hai người đang đánh nhau. Hai phục vụ ở chỗ này cảnh giác liếc nhìn nhau, giám đốc mệnh lệnh nói: “Cậu đi xem thử.”

Người phục vụ có chút không tình nguyện, nhưng dưới sự uy hiếp của giám đốc, cũng chỉ có thể cẩn thận dịch người qua muốn xem xét. Còn giám đốc lại giống như một tên trộm gà lén lút đi đến chỗ ngoặt, sợ có người đánh lén.

Nhưng khi hắn ta vừa đi đến chỗ ngoặt, còn chưa kịp phản ứng, phía sau cổ đã bị một sức mạnh cực lớn đánh vào, trong khoảng thời gian ngắn hai mắt lờ đờ lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tạ Kha Kha đỡ lấy thân thể của tên giám đốc, không để hắn ta ngã xuống phát ra âm thanh.

Bên kia, người phục vụ nghi hoặc quan sát chỗ ngoặt hành lang không có một bóng người, sau đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi đi trở về: “Giám đốc, không có việc gì…”

Lại là một thủ đoạn tương tự.

Người đàn ông còn chưa kịp nói xong đã đi theo vết xe đổ của giám đốc.

Sau khi xác định xung quanh tạm thời không có người nào khác, Tạ Kha Kha nhanh chóng dùng di động chụp lại bản vẽ mặt phẳng của quán ăn trên bức tường, sau đó rón ra rón rén rời đi, trở lại WC nữ.

“Thế nào? Bên kia có mấy người? Có lấy được bản vẽ vào tay không?” Tô Dung nhanh chóng hỏi một hơi.

Bởi vì sợ bị một lưới bắt hết, cho nên sau khi cô và Lý Chí phát ra âm thanh nhỏ, lập tức liền bỏ chạy, hoàn toàn không dám dừng lại quan sát xem có bao nhiêu người đến. Tác dụng của bọn họ cũng chỉ là dương đông kích tây, hấp dẫn đi một phần chiến lực giúp Tạ Kha Kha, cho cậu ta không gian nhất định để thở dốc.

“Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi!” Tạ Kha Kha đắc ý lắc lắc di động: “Nhưng lại có chút kỳ lạ, bên đó tổng cộng chỉ có hai người.”

Tô Dung trầm ngâm không nói, nhanh chóng đến ra kết luận: “Không có khả năng chỉ có hai người, có lẽ những người khác đang trốn trong ghế lô.”

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy có chút may mắn. Cũng may khi Tạ Kha Kha đánh người ngất xỉu cũng không tạo ra tiếng động. Nếu lỡ như dẫn người trong ghế lô ra, có lẽ bọn họ thật sự ăn không hết được.

“Mặc kệ những người đó, dù sao cũng đã đạt được mục đích rồi.” Không hề rối rắm, cô chuyển ánh mắt về phía ảnh chụp trên di động: “Vị trí của phòng radio… Ở ngay phía dưới WC.”

Như thế càng thuận tiện hơn rất nhiều, không cần phải đi ngang qua một hành lang nguy cơ bốn phía để đến một căn phòng không thể xác định có người hay không. Ba người không hẹn mà cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Tạ Kha Kha đưa ra vấn đề mấu chốt quan trọng nhất hiện tại: “Vậy chúng ta phải đi xuống như thế nào?”

Tô Dung nhìn xung quanh WC một vòng, nhanh chóng tìm được một cái ô vuông thông gió được bao lưới trên trần nhà. WC và phòng radio cùng một vị trí, nói cách khác đi theo lỗ thông gió đi đến phòng radio, không thể nghi ngờ chính là việc vô cùng thuận lợi với họ.

“Tạ Kha Kha, mở cái lưới này ra đi.”

Nghe vậy, Tạ Kha Kha nghe lời đi đến gần, dẫm lên chồng ghế dựa chồng lên nhau, đôi tay dùng sức, dựa vào sức lực trâu bò của mình trực tiếp nhấc tấm lưới thông gió lên.

Lỗ thông gió không lớn, miễn cưỡng cũng có thể cho phép một người bò vào. Tạ Kha Kha sảng khoái đứng ra nói: “Tôi đi đầu tiên, hai người đi theo phía sau tôi.”

Nói xong cậu ta chống tay bò lên lỗ thông gió, Tô Dung theo sát phía sau, cuối cùng là Lý Chí.

Đẩy tấm gỗ chặn trên lỗ thông gió ra, ba người lần lượt bò ra theo thứ tự. Tô Dung nhìn chung quanh phòng radio một vòng, ngoài ý muốn nhướng mày.

Ngoài dự đoán chính là, trong phòng radio không có một bóng người, cũng không hề có tín đồ tà giáo mà họ đã dự đoán. Tuy nhưng nghĩ lại cũng đúng, bọn chúng không thể cứ luôn ở lại nơi này, chẳng lẽ lại chờ đến khi người của chính phủ phát hiện để xong đời sao?

Ngoại trừ các máy móc theo dõi và bàn ghế cũng không còn thứ gì khác. Bên trái có một cánh cửa sổ, bên ngoài là đường lớn ngựa xe như nước. Bên phải là một cánh cửa trượt màu đỏ sậm.

Lý Chí nhìn cánh cửa màu đỏ sậm đang đóng kín, kích động hỏi: “Có phải chỉ cần đi ra khỏi nơi này chúng ta sẽ an toàn không?”

Nói xong một tay liền đẩy cửa ra.

“Không, không nhất định là như vậy.” Tay Tô Dung hơi dùng sức, kéo Lý Chí trở về, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Không chừng ‘Nó’ đang ở trong cửa chờ chúng ta chui đầu vào lưới thì sao?”

Từ ‘Nó’ trong ngữ cảnh này, chỉ có thể là chỉ sự tồn tại không thể lý giải của vị kia. Sắc mặt Lý Chí lập tức thay đổi, cẩn thận nhìn cánh cửa màu đỏ đang đóng kín: “Tô Dung, có phải cậu đang nói đùa không?”

Bình Luận (0)
Comment