Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng cậu ta cũng không dám tùy tiện mở cửa nữa.
Tô Dung không trả lời cậu ta, đánh giá căn phòng này từ trên xuống dưới. Ngọn đèn dây tóc liên tục chiếu sáng căn phòng này, ánh sáng tái nhợt khiến mắt người ta có chút đau đớn.
Màn hình giám sát được đặt sát bức tường, lóe lên ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt. Màn hình lớn giám sát tầng một và tầng hai hiện lên vô cùng rõ ràng, tầng một là cảnh tượng ăn uống vô cùng náo nhiệt hoàn toàn đối lập với cảnh tượng máu me thảm khốc ở tầng hai. Microphone dùng để phát thanh được cắm ở bên cạnh, dường như tất cả đều không có vấn đề gì.
Tạ Kha Kha đến bên cạnh Tô Dung, làm động tác ‘suỵt’ với Lý Chí đang muốn hỏi gì đó, tranh thủ không gian cho nữ sinh suy nghĩ.
Không bao lâu sau, Tô Dung đột nhiên ngẩng đầu. Tạ Kha Kha lập tức trông mong hỏi: “Cậu nghĩ ra gì rồi sao?”
“Không gian này không có tín hiệu.” Tô Dung nhếch khóe miệng, “Chưa tính đến việc camera có thể giám sát tình hình ở tầng hai, dù sao cũng ở cùng một không gian. Nhưng dựa vào cái gì nó có thể giám sát cả tầng một chứ? Phải biết rằng hiện tại ngay cả điện thoại chúng ta cũng không thể gọi được!”
Một câu lập tức bừng tỉnh người trong mộng!
Tạ Kha Kha và Lý Chí rừng lớn đôi mắt, bừng tỉnh đại ngộ: Trăm miệng một lời hô: “Cho nên căn phòng radio này cũng có vấn đề!”
Tô Dung gật đầu, nói một câu đánh vào trọng tâm: “Hoặc là chúng ta đến nhầm nơi, hoặc là tất cả những gì chúng ta thấy hiện tại đều là giả.”
Không có khả năng đi nhầm chỗ, WC và phòng radio vốn có vị trí trên dưới liên quan với nhau, từ lỗ thông gió đến đây chỉ có một con đường, hoàn toàn không thể đi nhầm.
Như vậy cũng chỉ có thể chứng minh, nơi này thật ra toàn là ảo cảnh.
“Vậy chúng ta phải làm sao để tìm được căn phòng chính xác?” Lý Chí chau mày, vò loạn đầu tóc. Đã đi đến nơi này, cuối cùng lại phát hiện bọn họ không thể đi ra được, thật sự khiến người ta nổi giận.
Về điều này Tô Dung cũng không biết, nhưng theo những gì cô nhìn thấy, nơi đây thật sự là ảo cảnh, tất cả những gì bọn họ nhìn thấy đều là giả.
Điều này hiển nhiên liên quan đến điểm mù kiến thức của cô, vốn dĩ trong thế giới kia cô đã gặp không ít tội phạm, tuy rằng cũng có những người làm một số việc phi khoa học, nhưng dù nói như thế nào thế giới kia cũng theo chủ nghĩa duy vật, không hề tồn tại chỗ nào thật sự không có khoa học.
Tô Dung đã quá quen thuộc với khoa học kỹ thuật thật sự không biết giải quyết những việc thần kỳ như vậy.
Suy nghĩ một chút cô vẫn nói: "Trước mắt cứ tìm kiếm xem đã, cũng không thể cứ ngồi chờ chết. Nhìn thử xem có cơ quan hay đồ vật linh tinh gì đó không.”
Nhưng bọn họ tìm vài phút cũng không phát hiện ra điều gì, nơi này thật sự giống như một căn phòng radio bình thường.
Trong màn hình giám sát, tình hình ở tầng hai ngày càng nghiêm trọng hơn. Không ít người vốn dĩ ban đầu chỉ co đầu rụt cổ trốn trong ghế lô nhưng vì thời gian hạn chế nên cũng bắt đầu kết bạn đi ra ngoài, càn quét các ghế lô, như phát điên gặp người liền giết. Toàn bộ tầng hai đã biến thành thiên đường giết chóc.
Một bên, Tạ Kha Kha tìm kiếm nửa ngày mệt mỏi ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức chớp chớp đôi mắt chua xót: “Căn phòng này thật sự là giả sao? Có thứ gì có thể luôn ảnh hưởng đến chúng ta chứ? Tôi tìm kiếm quá mệt mỏi.”
Trán Lý Chí cũng đổ đầy mồ hôi, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình giám sát một chút, khó chịu xoa xoa đôi mắt: “Đúng vậy, có thể chúng ta đã phán đoán sai rồi hay không? Nếu không thì để tôi lên tìm lớp trưởng hỏi thử xem sao, cậu ấy luôn luôn rất thông minh.”
Vẫn luôn không có manh mối, Tô Dung cũng khó tránh khỏi cảm thấy nhục trí, nghi ngờ có phải mình đã nghĩ sai hướng hay không. Cô cũng xoa xoa đôi mắt có chút đau đớn của mình: “Có lẽ…”
Lời còn chưa nói xong, động tác trên tay cô đột nhiên dừng lại: “… Từ từ, dường như tôi đã hiểu rõ gì đó rồi!”
Không chờ hai người dò hỏi, cô đột nhiên đứng lên, bước một bước dài đến chốt đèn cạnh cửa sổ nhấn “Tạch” mở chốt lên.
Đèn dây tóc lập tức tắt theo động tác của cô, ngay cả màn hình giám sát ở tầng một cũng tắt theo. Lý Chí kinh ngạc hô lên: “Hình ảnh giám sát ở tầng hai thay đổi rồi!”
Quả nhiên, hành lang tầng hai vốn tràn ngập dấu vết bị tàn phá cũng trở nên yên tĩnh lại, vết máu tươi tung tóe trên bức tường và tất cả các thi thể rơi đầy đất đều biến mất. Những người đã rời khỏi ghế lô do giết người đều yên tĩnh ngồi trong một góc, cũng không hề xuất hiện cảnh tượng như địa ngục nhân gian vừa rồi.
Giây tiếp theo Tạ Kha Kha cũng sợ hãi kêu lên: “Hai người mau nhìn vị trí của cửa sổ kìa!”
Nghe thấy cậu ta nói, Tô Dung giương mắt vừa thấy, vị trí của cánh cửa đẩy màu đỏ sậm lúc nãy đã biến thành cánh cửa sát đất dạng trượt. Mà vị trí của cánh cửa sổ lúc nãy đã biến thành cửa cách âm màu xanh lá cây.
“Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?” Lý Chí sợ hãi hỏi.
Tô Dung lời ít ý nhiều nói: "Cái đèn này có vấn đề, những ảo cảnh đó có lẽ là do nó tạo ra.”
Là lời nói của Tạ Kha Kha đã đánh thức cô, những hình ảnh bọn họ nhìn thấy chắc chắn là giả, nhất định bọn họ đã bị thứ gì đó ảnh hưởng. Mà thứ bọn họ vẫn luôn tiếp xúc, trừ không khí và mặt đất ở căn phòng này, cũng chỉ còn lại bóng đèn dây tóc chói mắt đó thôi.
Hơn nữa ba người không hẹn mà cùng có cảm giác đôi mắt khô rát nhức mỏi, điều này đã bị Tô Dung cẩn thận bắt được, đây cũng chính là căn cứ mấu chốt cho sự phán đoán của cô.
“Này! Nếu vừa rồi chúng ta mở cánh cửa đó ra…” Lý Chí hoảng sợ nhìn về phía cửa sổ hiện tại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Cái chết của ủy viên sinh hoạt vẫn còn ngay trước mắt, nếu cậu ta rời khỏi từ cánh cửa đỏ, tất nhiên sẽ bước vào vết xe đổ của ủy viên sinh hoạt. Cũng may Tô Dung đã kịp thời ngăn cản cậu ta, nếu không có lẽ cái mạng nhỏ này của cậu ta đã sớm bỏ lại chỗ này rồi!
Không để ý đến ánh mắt cảm kích của ủy viên ban thể thao cao lớn thô kệch, Tô Dung không hề do dự đi đến cánh cửa màu xanh.