Tạ Kha Kha đi trước một bước đến gần cô, giống như một đứa con trẻ của địa chủ tươi cười hớn hở đầy ngốc nghếch nói: “Tôi muốn mở cửa trước! Đây chính là thời khắc vinh quang khó mà có được, đương nhiên phải do tôi, một điều tra viên lợi hại gánh vác!”
Vẻ mặt Tô Dung khẽ thay đổi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Với sự thông minh của cô đương nhiên có thể nhìn ra được đối phương vì sợ cô gặp nguy hiểm, nên mới có thể đi trước một bước muốn tự mình mở cửa.
Tạ Kha Kha lại không chú ý đến phản ứng của cô, nhanh chóng mở cửa ra. Trong nháy mắt, tiếng người nói cười ồn ào, cái nóng và mùi thơm của cơm ở bên ngoài ập vào mặt họ, phảng phất như từ địa ngục trở về nhân gian.
Tô Dung đi đến bên cạnh cậu ta, hiếm có thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô biết bọn họ đã được an toàn. Lý Chí càng vui mừng như điên, hai mắt phiếm hồng, gần như sắp khóc: “Ông trời ơi! Cuối cùng chúng ta cũng thoát rồi!”
Tạ Kha Kha cũng mang biểu tình kích động, trong ánh mắt sáng lấp lánh tràn đầy niềm vui khi sống sót sau tai nạn: “Tô Dung, cậu thật sự quá…”
Nam sinh còn chưa nói xong lời cảm kích, đã bị Tô Dung ngăn lại. Cô lấy di động ra, bình tĩnh gọi điện thoại báo cảnh sát: “Alo? Là 110 sao?”
Có trường hợp ba người thành công thoát ra, những người còn lại cũng nhanh chóng được cứu thoát. Cách duy nhất để tiến vào không gian ở tầng hai một lần nữa chính là đi theo đường cũ vào ống thông gió trong phòng radio, Cục Cảnh Sát thành lập một tiểu đội điều tra đặc biệt mang theo các điều tra viên, nhanh chóng dùng một kỹ thuật nội bộ không biết tên phá hủy không gian này.
Mọi người được cứu ra lập tức gào khóc thảm thiết, dường như muốn mang sự sợ hãi trong nửa tiếng qua phát tiết toàn bộ ra ngoài.
Vì điều tra tình hình, hai mươi bảy người còn sống cùng nhau lên xe cảnh sát, bị mang về Cục Cảnh Sát.
“Cảm ơn ba người đã cống hiến vì nhân dân” Cục Cảnh Sát, sở trưởng Cục Cảnh Sát nói với ba người Tô Dung: “Quá trình chạy thoát của ba người rất có ý nghĩa giáo dục với những dân chúng bình thường, xin hỏi ba người sẽ không phiền nếu chúng tôi xem lại quá trình trốn thoát của mọi người chứ?”
“Đương nhiên không…” Tạ Kha Kha vừa muốn nói chuyện, đã bị Tô Dung dùng khuỷu tay cắt ngang. Cô ghét bỏ trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái.
Dưới ánh mắt ủy khuất của Tạ Kha Kha, Tô Dung bình tĩnh và lịch sự từ chối: “Những tín đồ tà giáo bất tử đó, nếu ngài tiết lộ phương pháp chạy thoát của chúng tôi, chẳng phải là cho bọn chúng cơ hội để lần sau tiến bộ hơn sao? Huống chi làm như vậy có khả năng sẽ khiến thân phận của chúng tôi bị bại lộ, những tên không chết đó chắc chắn sẽ nghĩ cách báo thù, như vậy chẳng phải là đặt chúng tôi vào nguy hiểm sao?”
Là một trinh thám, cô càng hiểu rõ hơn ai hết tai họa ngầm của việc được tâng bốc và khen ngợi. Cho dù kẻ phạm tội đã chết, cũng có khả năng sẽ bị người thân của bọn họ trả thù, huống chi bọn họ còn chưa chết?
“Xin lỗi, là do chúng tôi suy nghĩ không chu toàn.” Trong lúc nhất thời vị cảnh sát có chút ngại ngùng, đây cũng là lần đầu tiên cảnh sát này gặp được trường hợp người dân có thể chạy thoát khỏi âm mưu của tà giáo phản động, thật sự quá mức kích động.
Nhưng cũng như những lời Tô Dung nói, chuyện này rất dễ dàng khiến bọn họ gặp nguy hiểm, ít nhất phải chờ đến khi một lưới bắt hết dám tín đồ tà giáo này rồi lại nói.
“Báo cáo! Sở trường, chúng tôi phát hiện một ít đồ vật!” Một cảnh sát hô lên ở cửa.
Ba người Tô Dung lập tức thức thời rời đi, sau đó lập tức bị đám người lớp trưởng bao vây bên trong. Lý Thiến Nguyệt đã khóc được một lúc, hiện tại đôi mắt vẫn còn hồng hồng: “Tô Dung, cũng may các cậu đã nghĩ được cách thoát ra ngoài, nếu không nói không chừng chúng ta sẽ thật sự chết ở chỗ đó!”
Những người khác cũng vô cùng kích động nói lời cảm ơn, nói không hề khoa trương chút nào, ba người Tô Dung thật sự đã cứu mạng phần lớn bọn họ, dù sao cuối cùng cũng chỉ có mười ba người được sống sót.
Không bao lâu sau, sở trường và cánh sát trẻ tuổi đột nhiên đi ra, trong tay cầm một cây bút ghi âm có cắm USB: "Tôi nghĩ mọi người cần phải nghe về đồ vật này một chút, đây chính là vật được phát hiện trong phòng radio, nó đã được cài đặt sẽ tự động truyền tin trong vòng nửa tiếng.”
Thấy mọi người yên tĩnh lãi, ông nhấn xuống nút phát.
Giọng nói của tín đồ tà giáo lúc trước lập tức vang lên trong bút ghi âm: “Thời hạn nửa tiếng đã đến, để ta đoán xem các người đã giết chết ba mươi người chưa? Bất quá giết xong hay chưa cũng không liên quan gì cả, bởi vì lúc trước ta chỉ lừa các người mà thôi! Thế nào? Ngạc nhiên không? Thật ra tất cả mọi người ở đây đều phải chết, cố gắng hưởng thụ chút sinh mệnh cuối cùng của các người đi! “Ngài ấy” chắc chắn cũng sẽ hưởng thụ mùi vị thơm ngon này thật tốt!”
—
Ghi âm này vừa mở lên đã khiến sắc mặt của mọi người ở đây đều trở nên khó coi, dựa theo những lời trong ghi âm, nếu không có mấy người Tô Dung tìm được đường thoát, như vậy cho dù bọn họ có giết chết ba mươi người, cũng vẫn phải chết.
Hy vọng tan biến, thay đổi rất nhanh, mọi người cũng không dám tưởng tượng đến lúc đó bọn họ sẽ tuyệt vọng như thế nào.
"Anh Tạ, anh Lý, chị Tô, lần này thật sự rất cảm ơn mọi người.” Cuối cũng lớp trưởng vẫn là người đầu tiên đứng ra lớn tiếng nói cảm ơn. Dưới sự dẫn dắt của cậu ta, những người khác cũng nhanh chóng bày tỏ sự biết ơn.
Không ít người hy vọng có thể dùng tiền để bày tỏ sự cảm ơn, không phải bọn họ không có thành ý, chủ yếu là vì đây chính là cách duy nhất để tất cả mọi người có thể cảm ơn bọn họ.
Bé ngoan Lý Chí và phú nhị đại Tạ Kha Kha muốn từ chối, nhưng lại bị Tô Dung ngăn cản. Cô thoải mái hào phóng gật gđầu: “Được đấy, vậy mọi người cứ tự mình bàn bạc phần của mình đi.”
Khác với học sinh chưa ra ngoài xã hội Tô Dung là một trinh thám, từ trước đến nay cô làm việc đều do khách hàng trả tiền. Hiện tại lại cứu được nhiều người như vậy, không có đạo lý không lấy một xu.
Thấy Lý Chí có chút không đồng tình nhìn cô, Tô Dung liếc mắt nhìn thấy biểu cảm “Số tiền này có hay không đều được” của Tạ Kha Kha, lập tức chân thành tẩy não Lý Chí: "Đây không phải việc nhỏ, mà là ơn cứu mạng. Nếu chúng ta không nhận tiền, ngược lại sẽ khiến bọn họ luôn nhớ đến. Cho nên chúng ta nhận tiền rồi, bọn họ mới có thể yên tâm.”*