Lúc này hai người bọn họ mới do do dự dự gật đầu.
“Chúng tôi định hùn vốn tặng mọi người mười vạn tệ, số tiền này mọi người tự mình chia ra, ý của mọi người như thế nào?” Sau khi bàn bạc có kết quả, lớp trưởng đứng đầu ra mặt hỏi.
Ba người đương nhiên không có ý kiến, Tạ Kha Kha nhìn Tô Dung, nhún nhún vai, vô cùng kéo thù hận, nói: “Tôi không thiếu tiền, không cần đâu.”
Lý Chí khờ khạo gãi gãi đầu: “Dường như tôi cũng không cống hiến được tác dụng gì nhiều, nếu lấy thì cũng rất ngại.”
Suy nghĩ một chút, Tô Dung lên tiếng nói: “Lý Chí lấy một vạn, Tạ Kha Kha ba vạn, còn lại là của tôi.”
Đây chính là cách phân chia cô cảm thấy tương đối thích hợp.
"Nhưng tôi hoàn toàn không…” Tạ Kha Kha muốn từ chối.
Nhưng Tô Dung hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội: "Cho dù không thiếu tiền cậu cũng phải nhận!”
Tuy rằng Tô Dung rất thiếu tiền, nhưng ở trên phương diện nào đó cô cũng vô cùng có nguyên tắc. Giống như khi hợp tác có được lợi ích, chắc chắn cô sẽ phân chia theo mức độ đóng góp của từng người. Bởi vì bạn sẽ mãi mãi không biết được ngày nào đó trong tương lai, bạn sẽ vì lúc này chiếm một ít lợi ích nhỏ không thuộc về mình mà phải trả giá rất đắt.
Chờ sau khi bọn họ phân chia xong, lớp trưởng mới tò mò hỏi: “Vậy cuối cùng mọi người đã ra ngoài như thế nào vậy? Nhìn dáng vẻ, thì Tô Dung là chủ lực sao?”
Từ sau khi ra khỏi không gian, ba người vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, sau đó tiến vào Cục Cảnh Sát, ba người Tô Dung bị gọi đi. Cho tới tận bây giờ mọi người cũng chỉ biết họ đã tìm được cách thoát ra ngoài, nhưng đối với chi tiết cụ thể lại hoàn toàn không biết gì cả.
Vốn dĩ cậu ta còn cho rằng điều tra viên Tạ Kha Kha với kinh nghiệm thông qua quy tắc quái đàm một lần mới chính là nhân vật mấu chốt giúp bọn họ thoát ra ngoài, thế nhưng hiện tại xem ra, có khả năng Tô Dung mới là người đó.
Tô Dung cũng lười giải thích, miệng lưỡi của lý Chí tương đối ngốc, cùng lắm cũng chỉ có thể hỗ trợ bổ sung một chút, cuối cùng cũng vẫn giống như lúc ở trong văn phòng của sở trưởng, vẫn là Tạ Kha Kha chịu trách nhiệm kể lại chi tiết mọi chuyện một lần nữa.
Hai đồng đội đều đang ở đây, đương nhiên cậu ta không dám khoa trương khoác lác giống như lúc bản thân ở trong quái đàm. Nếu không thể khoác lác, vậy đành phải thành thành thật thật kể lại mọi chuyện một lần. Đương nhiên, chủ yếu chính là nhấn mạnh công sức của Tô Dung. Tạ Kha Kha kiêu ngạo nói: “Các người không biết đâu, Tô Dung thật sự rất lợi hại! Cô ấy quả thực…… Quả thực còn mạnh hơn cả đại lão mà tôi đã gặp trong quái đàm!”
Lý Chí điên cuồng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, Tô Dung thật sự quá trâu bò!”
“Có thể lợi hại bao nhiêu chứ, cũng chỉ là một nữ sinh mà thôi. Hai người không cần vì Tô Dung xinh đẹp mà liều mạng khen cô ta. Nếu tôi là cô ta, tôi cũng có thể làm được!” Một nam sinh nghe vậy nhịn không được bĩu môi nói.
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Kha Kha lập tức lạnh xuống: “Hả? Nếu không nhờ Tô Dung, có lẽ hiện tại cậu đã sớm xuống địa ngục rồi đấy biết không?”
Lý Chí còn giơ nắm tay lên, thân hình cao lớn thô kệch lúc này có cảm giác càng thêm áp bách: “Cái gì cũng không làm mà dám ở đây nói năng bậy bạ? Hay là cần tôi cho cậu ăn một đấm cậu mới trở nên thành thật hơn?”
“Khụ khụ, tiểu Vương cũng chỉ là xấu miệng mà thôi.” Lớp trưởng ra mặt hoà giải: “Hai người mau nói xem chị Tô đã làm gì.”
Nam sinh được gọi là tiểu Vương cũng không dám nói tiếp nữa, nhưng trong mắt rõ ràng vẫn không phục.
Sau khi liếc nhìn cậu ta một cái, Tạ Kha Kha lại tiếp tục khen ngợi, nội dung bao gồm việc không giới hạn như Tô Dung đã nhận ra phòng radio chính là vấn đề mấu chốt, dùng trí thông minh lấy được bản vẽ mặt phẳng của quán ăn, tìm được vấn đề ở phòng radio, phá giải ảo ảnh trong ánh đèn, kịp thời báo cảnh sát.
cậu ta kiêu ngạo như tất cả những việc đó là do chính bản thân cậu ta làm, Tô Dung nhìn thấy thì không khỏi buồn cười.
Mọi người nghe thấy thì cảm thán liên tục, căng thẳng đến mức trán đổ đầy mồ hôi. Cho dù là bước nào trong những việc này, bọn họ đều không làm được, hơn nữa một khi không nghĩ ra, kết quả cuối cùng rất có thể là mọi người đều cùng nhau toi mạng.
Cuối cùng ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Dung đều trở nên khiếp sợ và bội phục. Những suy nghĩ và hành động đó thật sự đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, đồng thời cũng khiến các bạn học cấp ba một lần nữa thay đổi nhận thức có cái nhìn mới về một học bá lớn lên có chút xinh đẹp này.
Ngay cả tiểu Vương ban đầu vốn khinh thường Tô Dung, kỳ thị giới tính của cô lúc này cũng không thể không thừa nhận, thật sự là Tô Dung đã có công lao rất lớn. Lúc này cậu ta đứng im lặng ở cuối hàng, không dám tiếp tục khiến mọi người tức giận.
Nhưng Tạ Kha Kha lại không muốn buông tha cho cậu ta, sau khi nói xong hài lòng nhìn biểu cảm kinh ngạc cảm thán của mọi người, đột nhiên chỉ vào cậu ta nói: “Không phải cậu đã nói nếu là cậu thì cậu cũng là được sao? Cậu làm được không?”
“Tôi…” Tiểu Vương không có lời gì để nói, thật ra cậu ta cũng chỉ muốn mạnh miệng khẳng định bản thân một chút, nhưng những người khác cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn biết cậu ta đang khoác lác. Đến lúc đó cậu ta thật sự không thể chịu đựng nổi sự tức giận của quá nhiều người.
Cuối cùng cậu ta chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, nghẹn khuất rời khỏi hiện trường, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng xám xịt.
“Nếu ủy viên vệ sinh không nhảy xuống thì tốt rồi…” Đột nhiên, một học sinh nhỏ giọng nói một câu như vậy.
Trong nháy mắt, bầu không khí vốn dĩ vô cùng náo nhiệt chợt trở nên lạnh lẽo. Nụ cười trên mặt mọi người đều không giữ được nữa, những nam sinh thân thiết với ủy viên vệ sinh lập tức nhịn không được khóc lên.
Đúng vậy, tuy rằng bọn họ đã tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng những người ở trong quán ăn đó thật sự đã chết và sẽ không bao giờ sống lại được.
Một cuộc tụ hội bạn bè tốt đẹp cuối cùng lại biến thành như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khổ sở.