《 Những điều du khách chợ quỷ phải biết 》
Một, 3 giờ sáng mở ra, 5 giờ sáng kết thúc.
Hai, chỉ có quỷ vật mới có thể rời khỏi chợ quỷ.
Ba, trước khi tiến vào chợ quỷ hãy cố hết sức mang theo đèn pin và áo đen, không được để thân phận bại lộ.
Bốn, nước hoàng tuyền chỉ siêu độ người chết.
Ngoài dự đoán của hai người Tô Dung và Điền Khinh Khinh, vậy mà chỉ có tổng cộng bốn quy tắc. Đây chính là phần quy tắc ít nhất mà bọn họ từng thấy, lúc trước ít nhất cũng sáu bảy điều.
“Muốn mua đèn pin không?” Không đợi mọi người tự hỏi, một giọng nói già nua khàn khàn đột nhiên vang lên từ phía dưới.
Điều khiến Tô Dung sợ hãi chính là, vừa cúi đầu, quả nhiên lập tức nhìn thấy một ông lão đang ngồi xếp bằng ở một góc đen nhánh bên cạnh góc cột. Đồ ông lão này mặc rách tung tóe, làn da cũng nhăn bèo nhèo, cả người giống như một tờ giấy bị vò nát.
Với sức quan sát của Tô Dung, cho dù nói này có tối tăm như thế nào, cô cũng không có khả năng không nhận ra sự tồn tại của người này, đây chính là niềm tin tuyệt đối mà Tô Dung dành cho bản thân.
Cho nên chắc chắn là bà lão này đột nhiên xuất hiện.
“Đèn pin?”
“Đúng vậy, đèn pin và áo choàng, tôi nghĩ có lẽ các người rất cần những thứ này.” Ông lão dùng giọng nói nghẹn ngào trả lời: “Chính là cái áo choàng trên người tôi.”
Trên người ông ta thật sự mặc một cái áo đen, giống hệt những người khác. Cái áo choàng đen này đã che khuất gần như toàn bộ cơ thể của ông ta, chỉ lộ ra gương mặt trông như tờ giấy nháp.
Thoạt nhìn, thật giống như truyện cổ tích nữ vu trong biển sâu lừa gạt mỹ nhân ngư vậy. À, không đúng, là nam vu.
Điều này khiến Tô Dung không khỏi bắt đầu hoài nghi phần quy tắc vừa rồi mình nhìn thấy có phải là giả hay không, là do người này cố ý dán lên, nhằm khiến bọn họ phải mua hàng hòa của ông ta.
Nhưng 【 Công cụ nhắc nhở ô nhiễm 】 không nói trong đó có quy tắc sai nào cả, điều này chứng minh hoặc là quy tắc kia không hề có tác dụng, hoặc là toàn bộ đều đúng.
Nhưng cho dù như thế nào, việc mua áo đen và đèn pin cũng không thể nào sai được.
Nghĩ đến đây, cô gật gật đầu: “Hai thứ này bán như thế nào?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, khóe miệng ông lão lập tức lộ ra nụ cười quỷ dị, còn Tô Dung lại đột nhiên có cảm giác có liên quan gì đó đến bản thân. Đây là một loại cảm giác mơ hồ không rõ ràng, nhưng cô dám khẳng định chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.
Không xong, trong lòng Tô Dung không khỏi ảo não. Vừa rồi cô không quá cẩn thận, thế nhưng lại trực tiếp mở miệng nói chuyện. Có những quỷ quái sẽ bị kích phát nếu đối phương trả lời hắn. Ở một nơi như thế này quả nhiên không thể tùy ý nói chuyện được.
Tô Dung nhíu mày, nhưng trong lòng rõ ràng, hiện tại dù không nói lời nào, cũng không thay đổi được gì. Trong lòng cô không ngừng suy nghĩ những tin tức có liên quan, trên mặt lại là dáng vẻ như không có chuyện gì.
“Đèn pin hai trăm tệ quái đàm một cái , áo choàng một trăm tệ quái đàm một cái.” Ông lão trả lời.
“Sao lại mắc như vậy chứ, ông đi giựt tiền sao!” Điền Khinh Khinh nhịn không được kinh hô ra tiếng. Tôn Giai Kỳ và Lý Cầm Phương không biết giá trị của tiền tệ quái đàm, nhưng cô ấy biết! Một phần lấy 300 tệ quái đàm, vậy thật sự là muốn mạng của cô ấy!
Có lẽ là bởi vì chính mình có tiền, nên Tô Dung tương đối có thể chấp nhận cái giá này. Nếu quy tắc là chính xác, vậy chắc chắn hai thứ đồ này rất quan trọng, quý một chút cũng là bình thường.
Nhưng cô vẫn lắc đầu: “Chúng tôi phải suy nghĩ một chút rồi mới quyết định có mua hay không.”
“Hai người bọn họ có thể, nhưng hai người các người không được.” Đồng tử vẩn đục của ông lão lộ ra ánh sáng quỷ dị: “Nhìn hàng thì không hỏi giá, hiểu không?”
Nhìn hàng thì không hỏi giá!
Rốt cuộc tin tức được chôn sâu trong não Tô Dung cũng đã được khai quật ra, ở chợ quỷ này thật sự sử dụng không ít phong tục quỷ dị.
Cái gọi là nhìn hàng thì không hỏi giá chính là chỉ nếu bạn xem trong một món đồ, không thể mở miệng hỏi giá, phải dùng ánh mắt giao lưu với ông chủ. Lúc này ông chủ sẽ viết giá cả xuống lòng bàn tay, sau đó người mua sẽ quyết định có nên mua hay không.
Quy tắc này xuất hiện ở chợ đen của hiện thực là vì sợ tai vách mạch rừng, nếu người có tâm bên cạnh nghe thấy sẽ mang đến phiền phức cho người mua và người bán. Dù sao vốn dĩ chợ đen cũng ngư long hỗn tạp, dù là việc gì tốt nhất cũng nên cẩn thận hơn. Đây cũng là nguyên nhân những người buôn bán đều phải che giấu tung tích.
Sở dĩ Tô Dung biết những việc này, đương nhiên là bởi vì chợ đen là nơi rất tốt để tội phạm buôn bán tang vật. Trước kia khi tra án, cô cũng thường xuyên đến những nơi như vậy điều tra.
Tất nhiên quy tắc ở những nơi này không hoàn toàn giống với chợ đen, nếu nói chợ đen “Xem trọng không hỏi giá” là vì phòng ngừa việc mang đến mối họa, như vậy nơi này rõ ràng là phú cường, ép mua ép bán.
“Quá mắc, quá tiện nghi cho ông.” Ngăn lại Điền Khinh Khinh ở bên cạnh đang muốn cãi cọ, Tô Dung bình thản ung dung mở miệng mặc cả. Ông ta chỉ nói không thể không mua, nhưng cũng chưa nói không thể trả giá!
Rõ ràng việc này là có thể, ông lão cũng không ngờ cô lại phản ứng nhanh đến như vậy, thậm chí còn thích ứng rất tốt, bị nghẹn một chút: “…… Buôn bán nhỏ, không nói giá thách.”
“Chúng tôi nhiều người như vậy, tự bản thân ông nghĩ lại đi, có thể cho ông kiếm được bao nhiêu tiền?” Đối với việc ông ta nói không nói giá thách, Tô Dung hoàn toàn không tin một chút nào.
Cô khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như đã đoán trước: “Nếu ông không đồng ý, hai chúng tôi một người một cái áo đen thì xong rồi. Nhưng nếu ông cho chúng tôi một cái giá vừa lòng, bốn người chúng tôi đều sẽ vui vẻ mua hàng. Tự ông tính xem cái nào lời hơn.”