Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 513

Chương 513 -
Chương 513 -

Lời này thật sự không hề sai, ông lão cũng hiểu được ý nghĩa của việc buôn bán không ngu ngốc. Dù sao cho dù là đèn pin hay áo choàng, giá tăng thêm đều không quá mười tệ quái đàm. Tới nơi này bày hàng chỉ đơn giản là vì muốn hố tiền của người mới. Dưới tình huống như vậy, tất nhiên là càng nhiều người mua thì càng tốt.

“Trong quy tắc đã nói, mỗi người các người đều phải có áo choàng và đèn pin.” Ông lão âm trầm hỏi: “Chẳng lẽ các người không sợ trái với quy tắc thì sẽ chết sao?”

Ngay cả Điền Khinh Khinh cũng nhìn ra được lỗ hổng này, cô cũng biết bọn họ đang bị hố, lập tức tức giận nói: “Trên đó chỉ nói tốt nhất, chứ chưa từng nói nhất định phải có!”

Thấy bản thân không lừa được cô ấy, tròng mắt của ông lão xoay tròn, nở một nụ cười thoạt nhìn rất khiếp người: “Được rồi được rồi, đối xử tốt với người mới một chút, coi như tôi làm từ thiện. Giá khiến các người vừa lòng là bao nhiêu?”

Dù sao giá ông ta đưa ra cũng là giá của chợ đen, cho dù bọn họ chém bao nhiêu thì ông ta đều kiếm lời. Có nào câu nói nói như thế nào nhỉ? Bạn có thể kiếm ít, nhưng thương nhân sẽ không bao giờ lỗ.

“Đèn pin và áo choàng thêm một trăm tệ, cho ông cái giá này đấy, chúng tôi có bốn người mỗi người mua một phần.” Tô Dung đã nắm giữ được sự tinh túy của việc ép giá, chém một nửa thì không đủ, phải trực tiếp chém gãy xương.

--------------------

Tuy rằng số khách hàng mà ông lão đã gặp qua nhiều không đếm xuể, nhưng ông lão vẫn bị cách ép giá này làm cho kinh ngạc. Những người ông ta lừa gạt đều là lần đầu tiên đến đây, lần thứ hai tới chắc chắn hoàn toàn không để ý đến ông ta.

Mà 99% người mới đến đây đều vô cùng sợ hãi, cho dù biết ông ta đang lừa gạt, phần lớn cũng sẽ chọn đưa tiền một điều nhịn chín điều lành. Đương nhiên cũng có loại cứng đầu sống chết không chịu đưa tiền, vậy thì trực tiếp chết dưới quy tắc, ông ta cứ vui vẻ xem kịch.

Còn Tô Dung chẳng những trả giá, mà còn chém đến phát rồ, thật không dám giấu giếm đây là lần đầu tiên ông ta gặp người như vậy.

“Không phải chứ, cô như vậy thì có hơi quá rồi đấy?” Khóe miệng ông lão co rút: “Đèn pin tôi giảm 50 tệ cho cô, sao hả?”

“Đèn pin lấy hết, áo choàng 50, ông nói cho chúng tôi biết thêm một chút tin tức về nơi này. Nếu không được, vậy hai người chúng tôi mỗi người mua một cái áo choàng rồi đi!” Rõ ràng Tô Dung đã quyết tâm phải chém giá, rút ra hai trăm tệ quái đàm từ trong túi, dáng vẻ giống như muốn đưa tiền.

Thấy cô như vậy, ông lão cũng bất đắc dĩ: “Được được được! Cứ làm theo lời cô nói đi!”

Lúc này Tô Dung mới lộ ra nụ cười hài lòng, quay đầu nhìn về phía Điền Khinh Khinh: “Có loại đạo cụ nào có thể ký kết khế ước không?”

Khác với những loại đạo cụ khác, loại đạo cụ này rất dễ mua được, hơn nữa giá cả cũng không cao, chủ yếu dùng cho hoạt động thương nghiệp. Đúng vậy, đây chính là phát minh của “Tập đoàn Tích Tắc”.

Quả nhiên, Điền Khinh Khinh lập tức móc ra một tờ giấy được xếp ngăn nắp từ trong túi: “Có! 【 Hợp đồng khế ước 】, chỉ cần viết nội dung hợp đồng ở phía trên, hai bên ấn dấu tay là được! Dấu tay này cũng không cần mực đóng dấu, chỉ cần trực tiếp ấn lên trên là được.”

Nhận lấy đạo cụ, Tô Dung viết nội dung bọn họ vừa cò kè mặc cả vào trên trang giấy, “Bốn khách hàng mỗi người đều phải mua sản phẩm, người bán phải lấy giá đúng của đèn pin, áo choàng 50 tệ để bán, cũng phải thành thật trả lời ba vấn đề.

Khách hàng:

Người bàn: ”

Sau đó đưa cho ông lão: “Ông xem như vậy được không?”

Là một thương nhân tất nhiên ông lão biết loại đạo cụ này, ông ta cẩn thận đọc một chút, xác nhận không có vấn đề gì, sau đó mới nói trước: “Bốn người các cô đều phải ấn dấu tay lên trên mới được.”

Tô Dung gật đầu, chủ động ấn dấu tay của mình lên, sau đó yêu cầu ba người còn lại cũng ấn dấu tay. Xuất phát từ sự tin tưởng đối với Tô Dung, ba người Điền Khinh Khinh cũng nhanh chóng ấn xong dấu tay. Lúc này ông lão cũng ấn dấu tay của mình xuống

Khế ước có hiệu lực.

Tờ giấy khế ước đổi màu, phía trên phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cho thấy đạo cụ này đã có hiệu lực. Lúc này Tô Dung mới lấy từ trong túi ra một tờ tiền giấy: “Cho chúng tôi một cái đèn pin, bốn cái áo choàng.”

Một cái đèn pin một trăm tệ, bốn cái áo choàng hai trăm tệ, tổng cộng là ba trăm tệ quái đàm. Lúc nãy cô đã lấy ra một tờ hai trăm tệ, hiện tại chỉ cần lấy ra thêm một trăm tệ là được.

Đây cũng không phải là mua vô ích, sau khi nhận ra quy tắc mà nơi này sử dụng giống với chợ quỷ, Tô Dung đã hiểu rõ hai loại đồ vật này dùng để làm gì.

Rõ ràng áo đen dùng để che giấu thân phận, tuy nhiên có lẽ ở chỗ này cũng không hẳn là như vậy, mà còn có khả năng che chắn ánh trăng chiếu đến.

Đèn pin dùng để chiếu sáng những sản phẩm trên quầy hàng, nhưng chỗ này có một điều kiêng kị chính là “Không được chiếu đèn vào người”. Chỉ có thể dùng đèn pin để chiếu vào hàng hóa, nhưng không thể dùng đèn pin để xem thương nhân có dáng vẻ như thế nào. Ở chợ quỷ bình thường, như vậy là vì bảo vệ sự an toàn của thương nhân, tất nhiên cũng bảo vệ sự an toàn của khách hàng.

Nhưng ở chỗ này thì không chỉ có một tác dụng như thế, Tô Dung đoán nếu thật sự chiếu vào thương nhân, có khả năng sẽ chết.

Dựa theo tác dụng đối nghịch, thì sẽ lập tức nhận ra mỗi người đều cần có áo đen, nhưng đèn pin thì một nhóm chỉ cần một cái là được.

“Cô!” Ông lão lập tức muốn hộc máu, vốn dĩ ông ta cho rằng bốn người Tô Dung mỗi người sẽ mua một cái đèn pin vào một cái áo. Như vậy một người một trăm năm mươi tệ, bốn người chính là 600 tệ quái đàm, ông ta kiếm được khá nhiều.

Bình Luận (0)
Comment