Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 514

Chương 514 -
Chương 514 -

Kết quả Tô Dung không chỉ chém giá quá lớn, mà còn chỉ mua một chút đồ vật, thật sự rất quá đáng.

Tất nhiên Tô Dung biết ông ta đang giận cái gì, đúng lý hợp tình nói: “Ông nói xem có phải bốn người chúng tôi đều mua đồ hay không?”

Tô Dung rất am hiểu kiểu đối sách tát người ta một cái sau đó lại cho người ta một quả táo ngọt, khiến đối phương tức giận xong, cô lại ôn tồn an ủi: “Nhưng nếu ông không giảm giá, chúng tôi chỉ mua hết 200 tệ thôi, ông giảm giá, tổng cộng chúng tôi đã tiêu hết 300 tệ quái đàm, ông vẫn có lời mà, tôi nói có đúng không?”

Thật sự là như thế, vẫn là câu nói đó, cho dù như thế nào ông ta cũng có thể kiếm tiền. Nghe thấy Tô Dung nói như vậy, ông lão cũng bình tĩnh hơn. Nhưng vẫn tức giận liếc trắng mắt nhìn cô: “Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, sau khi hỏi xong ba câu thì mấy người nhanh chóng rời đi đi.”

“Làm phiền ông chờ một chút, chúng tôi bàn bạc với nhau một lát.” Tô Dung nói xong câu đó, lập tức xoay người đọc lại quy tắc

Cô là người làm việc một mình, hoàn toàn không có thói quen bàn bạc với người khác. Vừa rồi sở dĩ nói như vậy, bất quá cũng chỉ là vì cho bản thân thêm một chút thời gian để đọc quy tắc, xem thử có vấn đề nào quan trọng nhất để hỏi không.

Đầu tiên là quy tắc thứ nhất, bắt đầu lúc ba giờ và kết thúc lúc 5 giờ, cái này có vẻ không có vấn đề gì, tuy nhiên có một chỗ có thể che giấu đó chính là vấn đề thời gian hiện tại, rốt cuộc tốc độ dòng chảy thời gian ở nơi này là như thế nào.

Nhưng vấn đề cũng không phải là vấn đề cần được ưu tiên, có thể bỏ qua một chút.

Xem nội dung của quy tắc thứ hai, rõ ràng đây chính là quy tắc không thể bỏ qua. [ Chỉ có quỷ vật mới có thể rời khỏi chợ quỷ], nhưng mấy người bọn họ đều là nhân loại, vậy chẳng phải nói bọn họ không thể nào rời đi sao?

Tất nhiên Tô Dung không quan tâm chuyện này, cô có thể biến thành quỷ quái. Nếu thật sự chỉ có quỷ quái mới có thể rời đi, vậy sau khi cô đi, ba người Điền Khinh Khinh sẽ phải ở lại chỗ này. Mà việc cô có 【 Thánh giá chữ thập bảo vệ 】, có thể biến thành quỷ quái, cũng sẽ được chôn giấu mãi mãi ở chợ quỷ này.

Như vậy thật sự nghe có chút tàn nhẫn, nhưng nếu thật sự phải làm như vậy, cô cũng tuyệt đối không mềm lòng.

Thế giới này không có kẻ mạnh, chỉ có người chết, kẻ sắp chết mới có tư cách mềm lòng.

Tất nhiên quy tắc này cũng không phải hoàn toàn là con đường chết, “Quỷ vật” là cái gì? Quỷ vật và quỷ quái không giống nhau, cái sau thì mọi người đều biết, nhưng cái đầu tiên lại là một danh từ mới.

Rõ ràng con đường sống trong quy tắc này chính là định nghĩ từ “Quỷ vật”, đây chính là một vấn đề chắc chắn phải hỏi.

Nhìn xuống quy tắc thứ ba, thoạt nhìn quy tắc này không nói gì nhiều, đặc biệt là sau khi Tô Dung đã mua đồ vật cần thiết xong.

Nhưng cô đột nhiên phát hiện ra dường như quy tắc này đang chơi chữ với cô.

Nhìn từ bên nhau, nửa câu đầu của quy tắc này chính là những vật phẩm cần thiết, nửa câu sau nói về tác dụng của hai thứ này. Nhưng thay vì nói đến tác dụng của “Đèn pin và áo đen” thì lại nói “Không nên để lộ thân phận thật sự”.

Dựa theo những gì cô đã suy đoán lúc trước, tác dụng của áo đen thật sự có một phần là che giấu thân phận, nhưng đèn pin chắc chắn không chỉ có tác dụng như vậy.

Vì vậy suy đoán trước đó của cô không thành lập, hai câu trong quy tắc này không phải là câu sau giải thích cho câu trước, mà chúng có quan hệ song song với nhau.

Yêu cầu chính cần làm là “Mang theo đèn pin và áo đen”, hơn nữa “Không được để lộ thân phận thật sự”.

Như vậy thì rất thú vị, nếu không cần bại lộ thân phận thật sự là vế riêng biệt, vậy chắc chắn nó vẫn còn tác dụng khác.

m thầm ghi nhớ điều này, Tô Dung nhìn về phía quy tắc tiếp theo, cũng chính là quy tắc cuối cùng [ Sông hoàng tuyền chỉ siêu độ người chết. ]

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sông hoàng tuyền chính là mặt biển màu xám kia.

Thoạt nhìn bề ngoài những lời này đang nói chỉ có người chết mới có thể đi qua con sông này, ngăn cản những người khác có ý định rời đi bằng con sông này. Nhưng nó thật sự chỉ là một quy tắc đơn độc sao? Chẳng lẽ người bình thường không nhận ra việc không thể đi qua con sông này sao?

Cô im lặng có hơi lâu, Lý Cầm Phương vô cùng căng thẳng nhịn không được chạm nhẹ vào cô một cái: “Này, cậu nghĩ ra phải hỏi gì chưa?”

Tô Dung gật gật đầu: “Ba câu hỏi, câu hỏi thứ nhất ‘ quỷ vật ’ là cái gì, câu hỏi thứ hai là ‘ Trước 5 giờ sáng chợ quỷ này sẽ có những hoạt động gì. ’, câu thứ ba còn phải dựa vào câu trả lời của hai câu hỏi trước mới có thể xác định sẽ hỏi gì. Tuy nhiên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sẽ hỏi về vấn đề thời gian.”

Thấy cô đã suy nghĩ kĩ, ba người khác không nhịn được cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi. So sánh với Tô Dung, kinh nghiệm để đối phó với quy tắc quái đàm của bọn họ gần như bằng không. Nếu không có Tô Dung, có lẽ hiện tại bọn họ đã sớm hoảng loạn sợ hãi.

Sau khi quyết định xong, Tô Dung trực tiếp hỏi: “‘Quỷ vật’ mà quy tắc nhắc đến là cái gì?”

Rõ ràng vấn đề này nằm trong dự kiến của ông lão, ông ta thuần thục trả lời: “Những sinh vật bị cho là không phải nhân loại thì đều là quỷ vật.”

Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn bốn người bọn họ đầy quỷ quyệt, trong giọng nói còn mang theo sự ác ý nồng đậm: “Không phải các người chính là nhân loại chứ?”

Tô Dung dám khẳng định, chắc chắn ông ta biết bọn họ có thân phận gì. Nhưng nếu ông ta không lựa chọn vạch trần, vậy chứng minh ông ta không có ác ý với nhân loại. Cho nên cô mỉm cười tủm tỉm hỏi lại: “Đây xem như là câu hỏi của ông sao? Có thể dùng để xóa bỏ câu hỏi vừa rồi không?”

Bình Luận (0)
Comment