“Vì sao?” Điền Khinh Khinh tò mò hỏi, đồng thời, không khỏi cảm thấy nghĩ lại mà sợ, thiếu chút nữa cô ấy đã phạm vào cấm kỵ.
Tô Dung lấy kiến thức trong đầu ra giải thích cho bọn họ: “Có hai nguyên nhân, một là đồ vật ở chợ quỷ rất khó phân biệt thật giả, nước rất sâu, chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Nhị là không biết dáng vẻ của thương nhân ở đây, cũng không biết nhân phẩm của bọn họ, hoàn toàn chỉ là đánh cuộc. Giống với việc vứt đá qua sông. Cho nên phải dùng từ ‘ chuyến ’ này.”
Ở chợ quỷ của thế giới hiện thực, gọi như vậy chỉ là một quy luật bất thành văn. Nhưng ở chỗ này, Tô Dung thật sự lo lắng nếu không gọi như vậy thì sẽ phạm húy.
phạm tội nhắc đến tên huý của một ai đó, thường là người bề trên, một trong những điều phải kiêng tránh theo tục lệ thời phong kiến.
Cô giải thích vô cùng rõ ràng, lại khiến Tôn Giai Kỳ lộ ra biểu cảm sợ hãi: “Tô Dung…… Vì sao cậu lại hiểu rõ nơi này như vậy chứ?”
Lời vừa nói ra, Điền Khinh Khinh và Lý Cầm Phương cũng sửng sốt một chút. Đúng vậy, rõ ràng bốn người bọn họ đều là lần đầu tiên đến nơi này, vì sao Tô Dung lại biết nhiều quy tắc ở đây như vậy? Hơn nữa dựa vào hành động vừa rồi của cô, rõ ràng Tô Dung thích ứng với nơi này tốt hơn bọn họ rất nhiều. Từng thứ từng thứ một đều khiến người ta khó có thể không nảy sinh nghi ngờ.
Đột nhiên bị nghi ngờ, Tô Dung cũng không hề tức giận, ngược lại còn lộ ra biểu cảm như nhẹ nhõm. Dưới tình huống chưa biết nguyên nhân kết quả, việc cô có thể thuần thục nói ra chính xác những quy tắc ở nơi này thật sự chính là một việc rất đáng nghi ngờ. Nếu không có ai phát hiện vấn đề này, thật sự khiến cô có chút thất vọng.
Bởi vì điều này chứng minh ba người còn lại hoàn toàn không còn tự suy nghĩ, giao gánh nặng sinh tồn của bọn họ lên cho một mình cô. Thật sự không dám giấu diếm, đối với những người như vậy Tô Dung thật sự không có quá nhiều suy nghĩ muốn giúp đỡ.
Nhưng rõ ràng, tuy rằng Tôn Giai Kỳ có suy nghĩ, nhưng lại suy nghĩ quá ít.
“Nếu tôi thật sự có vấn đề, vậy tôi không thể nào nói ra ngoài được.” Tô Dung nhún nhún vai: “Tôi có thể trực tiếp giả vờ giống như mọi người, cái gì cũng không biết không phải tốt hơn sao?”
Những lời này đúng là sự thật, nếu cô có vấn đề, vậy vì sao lại không hề giấu diếm nói hết tất cả mọi chuyện ra chứ? Chẳng qua nó chỉ làm tăng thêm sự nghi ngờ thôi. Ba người lập tức lộ ra biểu cảm ngượng ngùng.
“Hơn nữa……” Khóe miệng Tô Dung khẽ cong lên, đột nhiên dùng một tốc độ cực nhanh nắm lấy cổ tay trái của Điền Khinh Khinh đang đứng gần cô nhất, một cái tay khác ấn trên vai phải của cô ấy, đồng thời chân dùng sức đá ngang vào đùi phải cô ấy.
Giây tiếp theo, đầu gối của Điền Khinh Khinh liền quỳ xuống đất, bày ra dáng vẻ hoàn toàn bị khống chế, không thể đứng lên.
“Nếu tôi thật sự có lòng hại người, thì hoàn toàn không cần lãng phí đầu óc.”
Sau khi nói xong câu đó, Tô Dung mới buông ra tay, kéo Điền Khinh Khinh đứng lên.
Lần này xem như ba người Tôn Giai Kỳ đã hoàn toàn phục, chủ yếu là không phục không được, không so sánh được trí lực, ngay cả giá trị vũ lực cũng không so được.
Điền Khinh Khinh xoa bả vai, vẻ mặt đưa đám, bất mãn oán giận nói: “Không phải chứ, sao lại lấy tôi ra khai đao!”
“Bởi vì tốt xấu gì cậu cũng từng trải qua một quy tắc quái đàm, bắt nạt cậu cũng không tính là tôi ỷ lớn hiếp nhỏ.” Tô Dung cười tủm tỉm trả lời, ngoài mặt cô cũng đã trải qua hai đến ba quy tắc quái đàm, hơn nữa kỹ xảo phong phú, thuận tiện khống chế Điền Khinh Khinh cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Nói xong cô nhìn về phía ba người, chủ động giải thích: “Trong hiện thực cũng có chợ quỷ tồn tại, nơi này bất quá cũng chỉ tiếp tục sử dụng tập tục và quy luật của chợ quỷ mà thôi. Đương nhiên, hậu quả hoàn toàn khác nhau. Ở trong hiện thực có khả năng chỉ bị người ta vạch trần vài lần, nhưng ở chỗ này có thể sẽ lấy mạng người khác.”
Vừa rồi cô không giải thích nguyên nhân là vì muốn thiết lập vị trí của mình trong nhóm, để tránh việc ba đồng đội đột nhiên tạo phản, mang đến nhiều rắc rối cho cô. Hiện tại đã ra oai phủ đầu xong, tất nhiên cô cũng không ngại giải thích một chút.
“Trong thế giới hiện thực cũng có chợ quỷ sao?” Lý Cầm Phương lộ ra biểu cảm khiếp sợ. Tô Dung vừa nhìn đã biết cô ấy hiểu lầm, chắc chắn cô ấy nghĩ rằng chợ quỷ trong hiện thực cũng có dáng vẻ như thế này.
Nhưng Tôn Giai Kỳ là người địa phương dường như đã nghĩ ra gì đó: “Khoan đã, hình như tôi thật sự từng nghe qua từ này rồi? Ngay trong thành phố của chúng ta đúng không?”
Tô Dung gật gật đầu: “Đúng vậy, chợ quỷ trong thế giới hiện thực cũng chỉ là một khu chợ đen bình thường mà thôi, không có yêu ma quỷ quái đâu.”
Khi nói chuyện, bốn người đi đến gần một quầy hàng phía trước. Cho dù thương nhân đã giấu mình trong bóng tối, không thể thấy rõ ràng. Nhưng mấy người Tô Dung vẫn có thể cảm nhận được sự khổng lồ của hắn. Quầy hàng này rộng khoảng 4 mét, mà hơi thở của thương nhân truyền đến từ phía sau quầy hàng, thậm chí còn rộng hơn so với quầy hàng này.
Mở đèn pin chiếu sáng, nhìn thấy quầy hàng này đang bán những bình chất lỏng có màu vàng. Chất lỏng có hơi vẩn đục, thoạt nhìn còn sền sệt, thật sự khiến người ta thấy ghê tởm.
Trong đó có một lọ bị mở ra, bên trong tản ra mùi tanh tưởi nhàn nhạt.
“Đang bán gì vậy?” Tô Dung hỏi.
Trong bóng đêm truyền đến âm thanh đôn hậu: “Là mỡ.”
Thì ra là mỡ…… Liên tưởng đến thân hình khổng lồ của thương nhân, vấn đề những lọ mỡ này của ai cũng không cần hỏi lại nữa.
Rõ ràng không chỉ có cô có suy nghĩ này, Lý Cầm Phương dừng lại một chút, thiếu chút nữa đã nôn ra. May mắn thay Tôn Giai Kỳ vẫn đáng tin cậy, ôm lấy cô ấy trước, không để cô ấy phát ra âm thanh. Nhưng sắc mặt của cô ấy cũng không tốt, có lẽ mấy ngày tiếp theo sẽ không thể ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ.*