Chỉ có sắc mặt Tô Dung vẫn không đổi như cũ: “Dầu mỡ này dùng để làm gì?”
Nói đến cái này, người phía sau bóng tối lập tức trả lời: “Tác dụng thì nhiều lắm, có thể ăn luôn để bổ sung chất béo trong cơ thể, có thể dùng làm keo nước, có thể nhóm lửa, tất nhiên còn có thể chế tạo một ít vật phẩm đặc biệt.”
Không hỏi “Vật phẩm đặc biệt” là cái gì, Tô Dung chỉ nghiêng nghiêng đầu: “Có thể dùng để bôi trơn tấm da người này của chúng tôi không? Tôi nghe nói dưới da của nhân loại đều có mỡ.”
“Đương nhiên có thể!” Thương gia lập tức trả lời: “Mỡ của chúng tôi chắc chắn có thể làm được cái này! Vốn dĩ nó chính là mỡ lấy ra từ dưới lớp da mà.”
Sờ sờ cằm, Tô Dung nói: “Nhưng thật ra tôi cũng không cần nhiều như vậy, nếu giá của nó nằm trong khoản mười tệ quái đàm, thì tôi sẽ mua.”
Cái này không tính là hỏi giá, như vậy sẽ không vi phạm quy tắc.
Nếu cô đoán không sai, chỉ sợ lọ mỡ này chính là lấy ra từ trên người thương nhân này. Nói cách khác đó chính là mua bán không vốn với lợi nhuận khổng lồ, cho dù bị ép giá tàn nhẫn như thế nào cũng có thể bán. Tất nhiên đều quan trọng nhất chính là vốn dĩ cô không hề muốn mua, một con người mua cái này về làm gì chứ? Ghê tởm chính mình sao?
Nghe vậy, thương gia trầm mặc trong chốc lát, rõ ràng là đang do dự. Một lát sau dường như hắn đã hạ quyết tâm: “Được rồi, một lọ mười tệ quái đàm.”
Tô Dung quyết đoán tiêu tiền mua, hơn nữa còn nói với đối phương: “Nếu bốn người chúng tôi sử dụng tốt, lần sau sẽ tiếp tục ủng hộ.”
Tạm biệt đối phương, Tô Dung tiếp tục đi một chuyến quanh chợ quỷ. Nhưng quầy hàng vừa rồi đã hoàn toàn phá vỡ phòng ngự tâm lý của Lý Cầm Phương, cô ấy hoàn toàn suy sụp và không hiểu nổi. Hoặc nên nói là do cô ấy quá sợ hãi: “Những thương nhân này đều có dáng vẻ không bình thường, chúng ta thật sự còn phải tiếp tục…… Một chuyến sao?”
“Tất nhiên là một chuyến.” Tô Dung cau mày, đưa ra đáp án khiến cô ấy tuyệt vọng: “Chẳng những phải đi một chuyến, mà chúng ta còn phải cố gắng đi một chuyến từ đầu này đến đầu kia, khiến tất cả các thương nhân đều có ấn tượng với chúng ta”
--------------------
Hơn nửa tiếng nhanh chóng trôi qua, Tô Dung đã thành công khiến toàn bộ khu phố đều có ấn tượng với bốn sinh vật khoác lớp da người bọn họ. Đương nhiên cho dù như thế, cô cũng chỉ tiêu hết một trăm tệ quái đàm mà thôi. Có thể nói cô đã tiết kiệm tiền đến cực hạn.
Mắt thấy sắp đến bốn giờ, tất cả mọi người đều bắt đầu đi về một hướng. Thậm chí có một ít thương nhân đã bắt đầu thu dọn quầy hàng.
Bốn người Tô Dung lập tức nhận ra có lẽ cuộc đấu giá sắp bắt đầu rồi. Tuy rằng mấy người bọn họ đều hiểu rất rõ, có lẽ bốn người bọn họ có khả năng hoàn toàn không có tiền để mua những đồ vật trong cuộc đấu giá, cũng không có khả năng rời khỏi từ chỗ đó. Nhưng bọn họ vẫn đi giống như những người khác, vội vàng đuổi theo bọn họ.
Dựa theo cách nói của Điền Khinh Khinh thì chính là: “Tới cũng đã tới rồi, mở rộng tầm mắt cũng không sao cả.”
Vừa rồi mấy người bọn họ đã đi một chuyến quanh khu phố, chỉ là con đường phố bình thường không có gì kì lạ. Nhưng hiện tại khi bọn họ đi đến cuối phố một lần nữa, lại nhìn thấy một tòa kiến trúc cao lớn màu xám bạc.
Đây là một tòa kiến trúc theo phong cách giáo đường Châu u, tổng cộng có ba tầng, tầng thứ nhất bị sương mù dày đặc che khuất nửa kín nửa hở không thể nhìn thấy rõ ràng.
Những người áo đen kết bè kết đội nối đuôi nhau đi vào, giống như sắp tổ chức một nghi lễ hiến tế long trọng nào đó.
Lý Cầm Phương nuốt một ngụm nước miếng, nhìn lên tòa kiến trúc lạnh như băng này, vô thức lui về phía sau một bước: “Chúng ta thật sự phải đi vào sao? Tôi có cảm giác nếu đi vào thì không thể ra được nữa.”
Cô ấy lo lắng như vậy cũng rất bình thường, con người khi đối mặt với những thứ bản thân không biết, luôn có sự sợ hãi bẩm sinh. Đặc biệt là trước mắt dưới tình huống không có gì nguy hiểm, người bình thường điều sẽ lựa chọn không đi mạo hiểm, cứ tiếp tục duy trì tình trạng hiện tại là tốt nhất.
Nhưng ở trong quy tắc quái đàm, rất nhiều lúc cố gắng duy trì tình trạng hiện tại cũng giống như nước ấm nấu ếch xanh. Nếu hiện tại không liều một lần, cuối cùng vẫn sẽ bị cuốn đi.
Cho nên Tô Dung chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu cậu thật sự sợ hãi, có thể ở bên ngoài chờ. Khi đấu giá kết thúc, chúng tôi sẽ lập tức ra ngay.”
Tất nhiên Lý Cầm Phương không thể nào đồng ý phương án này, vốn dĩ cô ấy đã vô cùng sợ hãi, nếu để cô ấy ở lại một mình, không phải càng muốn mạng của cô ấy sao?
“Được rồi, tôi sẽ đi vào trong cùng với các cậu.” Cuối cùng Lý Cầm Phương chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, đi theo phía sau Tô Dung, cẩn thận đi vào hội trường đấu giá.
Tầng một của hội trường là sảnh lớn, được sắp xếp rất nhiều ghế dựa, có không ít người áo đen đều ngồi ở chỗ này. Ở cửa cầu thang có hai người mang mặt nạ bằng bạc, trên người mặc đồng phục màu bạc, canh giữ trái phải trông giống như bảo vệ. Có rất ít người áo đen đi lên tầng hai.
Ánh mắt Điền Khinh Khinh vô cùng sắc bén, kinh ngạc nói: “Bọn họ muốn lên tầng trên thì phải giao ra 50 tệ quái đàm đấy!”
“Rõ ràng tầng trên có sự phục vụ tốt hơn.” Tô Dung nhún nhún vai: “Những người như chúng ta bất quá cũng chỉ có thể ở tầng một xem náo nhiệt mà thôi, tầng hai mới dành cho những người thật sự muốn mua đồ vật”
“Nói cũng đúng.” Tôn Giai Kỳ đồng ý gật gật đầu: “Chúng ta đến xem náo nhiệt là đủ rồi.”
Mấy người bọn họ tùy tiện tìm một vị trí rồi ngồi xuống, chờ đợi đấu giá bắt đầu.