Không bao lâu sau, người đấu giá bước đến vị trí trung tâm trên sân khấu, trong tay cầm một cái búa nhỏ, sau khi chào hỏi đơn giản vài câu thì nói: “Tôi tuyên bố, cuộc đấu giá ở chợ quỷ lần này chính thức bắt đầu! Xin mời các vị phía dưới xem vật phẩm đầu tiên.”
Vật phẩm đầu tiên được triển lãm thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt, đó là một cái đầu người. Không phải đầu lâu, mà là một cái đầu người còn có tóc, có máu thịt.
Một cái đầu người như vậy, theo lý thuyết ngoại trừ khủng bố ra, thì không có gì đặc biệt. Nhưng cái đầu này lại có một gương mặt nữ vô cùng xinh đẹp.
Đẹp bao nhiêu nhỉ? Đẹp đến mức cho dù chỉ còn lại cái đầu, nhưng lại vô cùng sống động, giống như bất cứ lúc nào đôi mắt đang nhắm đó cũng có thể mở ra, một đôi mắt đẹp đến mức cho dù đang nhắm lại cũng khiến người ta có cảm giác phong tình vạn chủng. Đẹp đến mức cho dù mọi người đều biết cô ấy đã chết, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc bọn họ đổ xô theo cô ấy như xua vịt.
Gương mặt này nếu nói là quốc sắc thiên hương cũng không hề quá đáng. Cho dù cô ấy chỉ còn là một cái đầu người, làn da cũng đã hơi xanh, nhưng dù vậy cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy, ngược lại càng có cảm giác nhược liễu phù phong.
như cành liễu trước gió, mỏng manh yếu đuối
Gần như trong nháy mắt khi nhìn thấy gương mặt, hội trường lập tức lặng ngắt như tờ. Sau một lúc mới vang lên âm thanh hít khí lạnh.
Cô ấy quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy cho dù là hít thở cũng đang vấy bẩn cô ấy.
Tuy Tô Dung đã gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy gương mặt này cũng khiến cô thất thần trong nháy mắt. Đồng thời, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ nhất định phải mua được cô ấy.
Nếu không chiếm được mỹ nhân này, cô tồn tại còn có ý nghĩa gì chứ?
Tuy nhiên dù sao Tô Dung cũng là Tô Dung, cô chỉ bị mê hoặc trong chớp mắt rồi lập tức tỉnh táo lại.
Là công kích tinh thần sao? Không, không phải.
Tô Dung nhận ra được một việc rất thú vị, đó chính là 【 Nhẫn cảnh tỉnh 】 không hề nhắc nhở cô. Nói cách khác,cảm giác vừa rồi không phải công kích tinh thần mà đầu người mang đến, mà là khi nhìn thấy cái đầu người này sẽ tự nhiên sinh ra suy nghĩ như vậy.
Không hổ là chợ quỷ, vậy mà lại có đồ vật thần kỳ như vậy.
Đồ vật thần kỳ như vậy, cô cũng đã từng nhìn thấy ở cuộc đấu giá ngầm ở thế giới hiện thực ban đầu. Lần đó cô đã nhìn thấy người cá nhân tạo và rất nhiều thứ khác vốn dĩ không nên tồn tại trên thế giới.
Nếu xem nhẹ luân lý và đạo đức, quả thật đó là một cuộc đấu giá khiến cô mở rộng tầm mắt.
Trong lúc cô đang cảm khái, Điền Khinh Khinh ở bên đột nhiên mở miệng: “Sao cô ấy có thể đẹp như vậy chứ? Tôi nhất định phải mua thứ đồ trưng bày này! Các cậu nói xem nếu tôi bán những đạo cụ quái đàm mà tôi đạt được thì như thế nào?”
Tô Dung: “……”
Nhìn thấy hai người khác cũng lộ ra biểu cảm tán thành, Tôn Giai Kỳ còn nói thẳng không hề cố kỵ: “Tôi sẽ không nhường cô ấy cho cậu! Nhất định cô ấy phải thuộc về tôi!”
Điền Khinh Khinh cười nhạo một tiếng, làm khó cô ấy lúc này còn có ý định không có đầu óc như vậy: “Câu ngay cả một tệ quái đàm cũng không có, lấy cái gì tranh giành với tôi?”
Nói đến đây, trong lòng Tô Dung lập tức có cảm giác không ổn. Cô quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một tia sát ý chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt Tôn Giai Kỳ.
Trong lòng Tô Dung hô to cứu mạng, đây rốt cuộc là đầu ai vậy! Không phải là của Phú Giang chứ?
Vẻ ngoài xinh đẹp của Tomie Kawakami ( phiên âm Trung Quốc Fu Jiang- Phú Giang) mang trong mình một sức mạnh thần kỳ sẽ khiến phái mạnh rơi vào nỗi ám ảnh điên cuồng.
Mắt thấy không chỉ có ba người bọn họ, những người áo đen khác trong sảnh lớn tầng một cũng bắt đầu đối địch với nhau. Có người tinh thần yếu thậm chí đã bắt đầu xốc áo choàng lên chuẩn bị đánh nhau.
Đột nhiên Tô Dung hiểu ra, quá trình đầu tiên của cuộc đấu giá này có lẽ không chỉ là đấu giá, mà là tiết mục biểu diễn cho những vị khách quý ở tầng hai và tầng ba xem. Những người tham gia biểu diễn là ai? Rõ ràng chính là những tên “Phế vật” không có tiền ở tầng một.
Bọn họ giết hại lẫn nhau mới thật sự chính là món ăn khai vị của buổi đấu giá.
Nhìn thấy trong một góc đã có người bắt đầu đánh nhau, Tô Dung ngồi không yên. Cô nhanh chóng đưa ra quyết định đánh nhẹ vào phía sau cổ của ba người Điền Khinh Khinh, đánh ngất ba người bọn họ.
Sau đó cô nhìn cánh cửa lớn đã đóng kín của hội trường đấu giá, thở dài, một tay ôm một người, phía sau lưng lại cõng một người, dìu già dắt trẻ đi về phía cửa cầu thang.
Khi đến cửa cầu thang, bảo vệ mặt nạ bạc ngăn cô lại: “Muốn lên tầng, một người cần giao ra năm mươi tệ quái đàm”
Cảm ơn bọn họ không nhân lúc cháy nhà đi hôi của đòi nhiều tiền hơn, Tô Dung gật gật đầu, móc ra hai trăm tệ quái đàm đưa cho hắn. Hai trăm tệ quái đàm này, cộng thêm bốn trăm tệ quái đàm mà cô đã dùng lúc nãy, đã đem hết tiền bên ngoài có thể dùng được tiêu hết rồi.
Trên lầu có phòng, bốn người bọn họ được sắp xếp đến một căn phòng. Phòng riêng có đủ loại trái cây và đồ ăn vặt, còn có sô pha rất thoải mái. Ở giữa là màn hình có nút tăng giá, lúc này màn hình được chia thành hai phần. Một phần trưng bày có đầu mỹ nhân kia, một phần khác chính là tình huống ở tầng một.
Đúng như những gì Tô Dung nghĩ, bọn họ chỉ là một trong những màn trình diễn.
Lúc này sảnh lớn ở tầng một tràn ngập trướng khí, một đám người áo đen cắn xé nhau, trên mặt đất tràn đầy tứ chi đứt đoạn và những chất lỏng có màu sắc khác nhau.*