Nhưng Điền Khinh Khinh lại đỏ mắt, cô ấy và Tôn Giai Kỳ chơi cùng nhau rất tốt, Lý Cầm Phương đã giúp đỡ cô ấy không ít trong cuộc sống ở trường đại học. Hiện tại phải tách ra khỏi bọn họ, tất nhiên sẽ cảm thấy đau lòng
Đặc biệt là vừa rồi đã cùng nhau trải qua nguy hiểm, vốn dĩ cho rằng tiếp theo có thể tâm sự với nhau, không ngờ chớp mắt đã đường ai nấy đi.
“Không sao cả, cho dù không ở cùng ký túc xá, chúng ta vẫn sẽ là bạn bè như cũ, bình thường lúc nào cũng có thể đến tìm chúng tôi để chơi.” Chú ý đến biểu cảm của cô ấy, Tôn Giai Kỳ an ủi.
“Leng keng.”
Đột nhiên, chuông di động của Mai Lạc vang lên, anh ấy lấy điện thoại ra, lộ ra biểu cảm vui vẻ: “Là Tạ Kha Kha gửi tin nhắn đến!”
Nếu có thể gửi tin nhắn thì chứng minh cậu ta đã ra ngoài rồi, việc này sao có thể khiến người khác không vui được chứ!
“Cậu ta nói cậu ta chỉ vào trong đó một mình, sẽ lập tức tới tìm chúng ta, chờ sau khi đến sẽ nói cụ thể hơn.” Tắt di động, Mai Lạc nhìn về phía hai người Tôn Giai Kỳ: “Anh sẽ nhờ người đưa hai em về ký túc xá trước, hôm nay có lẽ sẽ không bị làm phiền nữa đâu. Muộn nhất là cuối tuần này, bọn anh sẽ sắp xếp đổi ký túc xá mới cho hai em.”
Hai người Tôn Giai Kỳ gật gật đầu, đi theo sau một đàn chị năm tư rời đi.
Trong lúc này, Tô Dung nói cho Điền Khinh Khinh biết những việc xảy ra ở chợ quỷ sau khi cô ấy rời đi. Đương nhiên, cô đã sáng suốt che giấu chuyện cô dùng 500 tệ quái đàm để mua vật phẩm trong blind box. Mà là nói bản thân tiêu hết tiền chỉ còn lại 50 tệ quái đàm, sau đó nhặt được của hời mua được một vật phẩm vô dụng trong blind box.
Trong blind box thật sự có một vật phẩm được bán với giá thấp nhất là 50 tệ quái đàm, chẳng qua không phải là cô mua.
Nhưng chợ quỷ là chợ đen, chỉ cần có một chút đạo đức nghề nghiệp, đều sẽ không bán tin tức của khách hàng đu. Nếu không chỉ cần việc họ bán tin tức của khách hàng bị truyền đi, thì chợ quỷ này cũng không cần làm nữa.
Cho nên cô mới có thể không hề cố kỵ biến người kia thành bản thân mình, dù sao thứ mua được cũng là đạo cụ quái đàm, Mai Lạc cũng không thể mạnh mẽ ép cô lấy đạo cụ ra để chứng minh sự trong sạch.
Chẳng được bao lâu, Tạ Kha Kha chạy chậm tới. Ánh mắt mọi người đều tụ tập lên người cậu ta.
Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ chật vật của ba người Tô Dung, dáng vẻ của Tạ Kha Kha lại vô cùng bình thường, thần thanh khí sảng, cho dù là ai cũng không nhìn ra cậu ta vừa rơi vào bẫy rập của tà giáo. Điều khác biệt duy nhất chính là trên người cậu ta cũng mặc một cái áo đen.
“Cậu cũng bị đưa vào chợ quỷ?” Tô Dung kinh ngạc hỏi. Nếu không phải có áo đen, nhìn dáng vẻ của cậu ta hoàn toàn không thể nhìn ra được.
Tuy nhiên nếu nói bọn họ đều bị đưa vào chợ quỷ giống như nhau, vậy tại sao bọn họ lại không gặp được nhau?
Tạ Kha Kha gật gật đầu, tìm một chỗ trống ngồi xuống bên cạnh Tô Dung: “Tôi bị kéo vào con phố kia khi đang đến nhà ăn ăn cơm chiều, sau đó nhìn thấy quy tắc được dán trên cây cột bên cạnh, tiếp theo lại gặp được một ông lão, hỏi tôi muốn mua đồ hay không.”
Khi nghe thấy cậu ta vừa tiến vào đã nhìn thấy quy tắc trên cây cột, Tô Dung lại một lần nữa cảm thán sự may mắn của cậu ta. Nếu Tạ Kha Kha không nhìn thấy quy tắc trước,, có lẽ sẽ trực tiếp bại lộ thân phận ngay.
“Sau đó cậu liền mua ngay sao?” Điền Khinh Khinh tò mò hỏi, cô ấy đã nhìn thấy Tô Dung chém giá, tất nhiên hiểu rõ giá cả mà người cầm lái đưa ra đen như thế nào. Như vậy nếu không trả giá một chút, vậy thì sẽ rất thiệt thòi. Với dáng vẻ bình thường không quá thông minh của Tạ Kha Kha, khả năng cậu ta làm như vậy vô cùng lớn.
“Sao có thể chứ!” Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Tạ Kha Kha lại lộ ra biểu tình như đang nói: “Các người đang sỉ nhục tôi”: “Mua đồ sao lại không chém giá chứ?”
Mọi người không hẹn mà cùng ngây ngẩn cả người, Tạ Kha Kha tiếp tục nói: “Từ nhỏ mẹ tôi đã rèn luyện cho tôi năng lực chém giá rồi!”
Tô Dung bừng tỉnh, đây là kích phát bị động. Tên nhóc này thật là…… May mắn không giới hạn.
Rõ ràng không chỉ có một mình cô nghĩ như vậy, tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Mai Lạc đều lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết, nếu phải dùng một từ để kiểu tả vẻ mặt này, vậy có lẽ là biểu cảm giống như khi nhìn những hoàng đế Châu u.
Điền Khinh Khinh nhịn không được hỏi: “Vậy cuối cùng cậu tiêu hết bao nhiêu để mua đồ vậy?”
“Đèn pin và áo đen, tổng cộng hai món là một trăm tệ quái đàm.” Tạ Kha Kha trả lời
Má nó! Thua thiệt rồi! Tô Dung và Điền Khinh Khinh cùng nhau thay đổi sắc mặt.
Chuyện sau đó đối với Tạ Kha Kha mà nói rất đơn giản, sau khi mua đồ xong thì cậu ta đi dạo phố, sau đó đi buổi đấu giá mua blind box, tiếp theo rời khỏi buổi đấu giá từ cửa sau, trở lại thế giới hiện thực.
Chẳng trách trên người cậu ta không có một chút nước biển nào, hoàn toàn giống với Điền Khinh Khinh, trực tiếp đi ra ngoài từ cửa sau của buổi đấu giá.
Tô Dung đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi: “Trong buổi đấu giá cậu đã nhìn thấy cái gì?”
“Cái thứ nhất là đầu mỹ nhân, lúc đó tôi ở tầng hai……” Nhớ lại một chút, Tạ Kha Kha trả lời đúng sự thật. Buổi đấu giá trong miệng cậu ta, hoàn toàn giống như đúc những gì mấy người Tô Dung đã trải qua.
……
“Ý của em là, thật ra các em ở cùng một chỗ, chỉ là không gặp nhau?” Nghe xong suy đoán của Tô Dung, Mai Lạc suy tư nói.
Suy nghĩ một chút, Tô Dung nói ra suy đoán của chính mình: “Lúc trước trong một quy tắc quái đàm em đã biết được, những người bên ngoài quy tắc quái đàm sẽ không thể nhìn thấy những người bên trong quy tắc quái đàm. Cho nên em đoán có khả năng mỗi một nhóm đi vào đều là một quy tắc quái đàm nhỏ, sẽ không thể gặp được những người khác.”