Mặc dù đúng là có một khoảng thời gian không gặp Bạch Liễm, cô cũng rất nhớ đối phương. Nhưng hai người cũng không phải là loại người sẽ lãng phí thời gian nói chuyện cũ dưới tình huống có nhiệm vụ.
Đối với bọn họ mà nói, thời gian nói chuyện cũ lúc nào cũng được, nhưng làm nhiệm vụ phải giành giật từng giây từng phút.
Thấy cô nói đến chuyện quan trọng, Bạch Liễm cũng nghiêm túc lên: "Lúc anh đến đã đứng ở chỗ này rồi, chỉ là khi đó thân thể của em còn chưa "khởi động". Dựa theo lời của tên Hạ Chi Hành kia, chúng ta cần đi đến trước phòng bán vé báo cáo, nhận đồng phục nhân viên, sau đó mới có thể bắt đầu nhận nhiệm vụ. Cho nên bây giờ chắc là chúng ta nên đi báo cáo, trở thành người mới làm công việc tạm thời.”
Tô Dung gật đầu một cái, lại hỏi: "Trong quái đàm quy tắc này anh có thể làm được gì?"
Đây là một chuyện rất quan trọng, phải hiểu rõ ràng trước. Cô rõ ràng hiểu được ở trong quái đàm quy tắc này, hạn chế của Bạch Liễm không nhiều bằng ở "quái đàm vườn bách thảo Màu Đỏ", nhưng cũng nhất định không ít. Không thể nào giống như lúc trước.
Cho nên cô cần phải hiểu Bạch Liễm có thể làm gì, như vậy mới thuận lợi cho kế hoạch hành động của cô.
"Tu sửa thiết bị trò chơi mà em làm hỏng, cùng với tất cả chuyện không liên quan đến quỷ quái. Nếu như có liên quan, vậy anh cũng chỉ có thể đứng nhìn. Đúng rồi, vì để tránh cho bị 'nó' phát hiện, đạo cụ quái đàm của anh gần như không có cách nào sử dụng." Biết ý của cô, Bạch Liễm nói tỉ mỉ tình huống của mình một chút, thuận lợi để cho Tô Dung sắp xếp hành động.
Lúc nói chuyện, anh nhấc chân đụng vào hộp dụng cụ: “Dụng cụ dùng để sửa chữa, anh cũng không phải là thợ sửa chữa, cho nên đây là đạo cụ quái đàm tự động sửa chữa mà Hạ Chi Hành cho anh."
Tô Dung nghe vậy, suy nghĩ trong chốc lát gật đầu, xoay người đi đến phòng bán vé: "Em biết rồi, đi thôi, trước tiên chúng ta đi báo cáo, chuyện còn dư lại vào bên trong khu vui chơi lại nói sau."
Tất nhiên Bạch Liễm không có ý kiến gì, giống với những lần thăm dò vụ án lúc trước, anh luôn đi theo sau lưng Tô Dung, hai người đều đi đến phòng bán vẻ, gõ cửa kiếng một cái.
Lúc cô gái nhân viên mặc đồng phục xanh dương bán vé nhìn thấy bọn họ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, mở ra một cái cửa sổ nhỏ: "Là nhân viên tạm thời sao?"
"Thợ sửa chữa." Tô Dung gật đầu.
Nhân viên áo xanh dương cũng không nghi ngờ chuyện này, người có thể đến trong thời gian này, cũng chỉ có nhân viên làm công việc tạm thời. Lần này trong công việc tạm thời có hai thợ sửa chữa là chuyện đã được thông báo trước đó, tất nhiên cô ta biết được.
Xác nhận thân phận của hai người, cô ta lấy hai bộ đồng phục làm việc màu xanh lá cây thùng thình đưa cho Tô Dung và Bạch Liễm, lại đặt hai quyển sổ nhỏ ở trước cửa sổ: "Đây là đồng phục làm việc và quy định chế độ của các người, mặc dù các người chỉ làm việc trong ngày hôm nay thôi, nhưng nhất định phải hiểu quy tắc. Còn về nội dung công việc, thợ sửa chữa chính là phụ trách sửa chữa thiết bị khu vui chơi. Tôi đã ký tên cho các người, trước khi chưa hoàn thành công việc hôm nay thì không thể rời khỏi khu vui chơi, nếu không các người sẽ mất ... Khen thưởng."
Có lẽ khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ một ngày của "Khu vui chơi Mắt To" chắc là còn sống hoàn công việc tạm thời thì có thể rời đi. Tô Dung nghe được lời cuối cùng của nhân viên bán vé, châm chọc nghỉ như vậy.
Sau khi nói xong những chuyện cần chú ý, nhân viên không chút lưu tình đóng cửa sổ nhỏ lại, vùi đầu sửa sang lại vé ra vào. Hình như còn có thể nghe cô ta lẩm bẩm: "Cũng không biết đột nhiên lại tuyển thợ sửa chữa làm gì."
Nghe được ý của cô ta, trước kia "Khu vui chơi Mắt To" không có thợ sửa chữa, cũng đại biểu thiết bị ở chỗ này không xảy ra vấn đề gì. Trái lại chuyện này cũng bình thường, dù sao cũng là quái đàm quy tắc cố định, sao có thể xảy ra vấn đề giống như khu vui chơi bình thường được.
Chẳng qua sau khi có hai thợ sửa chữa là bọn họ, vậy sẽ có biến số xảy ra.
Tô Dung và Bạch Liễm nhìn nhau một cái, trực tiếp mặc áo khoác dài tay màu xanh lá cây lên người, kéo khóa kéo lên. Sau đó mặc quần dài rộng thùng thình, đội mũ lên.
Vốn dĩ hai người bọn họ cũng không mặc quá nhiều, cho nên sau khi mặc bộ quần áo nhân viên vào cũng rất thuận lợi. Tô Dung bỏ [Ví sinh tiền] vào trong túi quần đồng phục rộng thùng thình, từ bên ngoài nhìn vào không có chút dấu vết gì, để cho Tô Dung hơi thở phào nhẹ nhõm.
Tô Dung lần nữa đứng thẳng, hơi lùi ra sau một bước, quan sát Bạch Liễm từ trên xuống dưới, sau đó lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô, Bạch Liễm cũng biết cô phát hiện cái gì đó: "Em nghĩ được cái gì?"
"Mặc quần áo này, làm cho chúng ta được che rất kín kẽ." Tô Dung trả lời sâu xa.
Bạch Liễm nghe được lời này, nhất thời hiểu ý của cô. Đúng là như vậy, mặc quần áo này vào có thể nói từ đầu đến chân da thịt của bọn họ đều không lộ ra không khí, bọc vô cùng kín.
Bây giờ là mùa hè, xem như nhiệt độ trong quái đàm quy tắc không nóng lắm, nhưng cũng không cần cho bọn họ mặc áo tay dài quần dài. Mặc quần áo này không chỉ đơn giản là biểu hiện thân phận của bọn họ, càng giống như sợ bọn họ dính cái gì vậy.
Dính cái gì chứ? Ở trong quái đàm quy tắc, đương nhiên chính là ô nhiễm.
Hai người nhìn nhau một câu, lúc tầm mặt chạm vào nhau, đều hiểu được suy nghĩ của đối phương, cũng ăn ý không nói chuyện này trước phòng bán vé.
Tô Dung yên lặng kéo khóa kéo của áo khoác lên tận cùng, đảm bảo mình gần như che kín cả cổ, lúc này mới giơ tay cầm lấy quyển sổ, đọc quy tắc của quái đàm quy tắc này.