Ngay khi cô ta đang nghi ngờ, hoang mang, khó hiểu, đột nhiên Tô Dung dùng một loại giọng điệu bừng tỉnh, nói: "A, tôi biết tại sao cô không nhìn ra được rồi, bởi vì đầu của cô đang bị lệch!"
Nhân viên: "???"
Thừa dịp cô ta đang sững sờ, Tô Dung nghiêm túc nói: "Cô không phát hiện ra sao? Đầu của cô hơi lệch qua một bên."
Cô nói xong còn đi đến đích thân vươn tay chỉnh sửa lại cho nhân viên: "Lúc này mới là tư thế chính xác."
Bạch Liễm ở một bên cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là như vậy! Đúng thế, mặc dù lúc này nhìn không ra, nhưng bây giờ chỉnh sửa lại tư thế của cái đầu, loại nghiêng lệch kia lập tức trở nên rõ ràng. Bây giờ cô nhìn thử tấm bảng có vấn đề hay không."
Nghe vậy nhân viên áo xanh dương duy trì tư thế này lại nhìn tấm bảng, kết quả không cần nói, tất nhiên là bị lệch. Dù sao bây giờ đầu của cô ta đang bị chỉnh nghiêng qua một bên.
"Đầu của tôi thật sự bị lệch sao? Sao trước kia không có người nào nói với tôi." Hiển nhiên nhân viên xanh dương còn có chút nghi ngờ, người bình thường đều không muốn tiếp nhận đầu của mình có vấn đề.
Tô Dung gật đầu một cái, vô cùng nghiêm túc nói: "Cô nghĩ lại thử đi, có phải thường xuyên cảm thấy nhức mỏi ở cổ không? Đây là tín hiệu mà thân thể cô phát ra! Còn về chuyện tại sao lúc trước không có người nào nhắc nhở, có thể là vì chỉ mới bị gần đây, có lẽ là bị trật cổ hoặc là tư thế ngủ sai. Nhưng cũng có lẽ không quá rõ ràng, cho nên mới không có người nào nhắc đến."
Nghe vậy, nhân viên sờ cổ của mình: "Đúng là cổ có chút đau nhức ... Là bởi vì nguyên nhân này sao?"
Hiển nhiên cô ta đã tin lời của Tô Dung, sắc mặt khó coi: "Xem ra tôi phải dành chút thời gian đi khám bác sĩ, các người làm đi, tốt nhất nhanh chóng làm cho xong, còn nửa giờ nữa là du khách đến rồi."
Nhìn bóng lưng rời đi của cô ta, Tô Dung nghịch ngợm nháy mắt với Bạch Liễm. Bạch Liễm giơ ngón cái với cô, tò mò hỏi: "Sao em biết cổ của cô ta thường xuyên bị đau nhức?"
"Anh không thấy mới vừa rồi lúc làm việc cô ta luôn cúi đầu, giữ loại tư thế này lâu dài, cổ sao có thể không đau?" Tô Dung cười nhạo một tiếng: "Nhanh hoàn thành nhiệm vụ đi, sau khi làm xong thừa dịp những người khác còn chưa đến, đi dạo chỗ này thật kỹ."
Lần này cũng không cần phá hư và sửa chữa, chỉ là một mình Tô Dung leo lên cầu thang, mượn động tác chỉnh sửa tấm bảng, dán 'Nhãn dán giám sát' lên, sau đó làm bộ như chỉnh sửa tấm bảng.
Nhưng trên thực tế cô cũng không có động gì vào tấm bảng, dù sao vật này đã được treo rất ngay ngắn rồi.
Hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, cuối cùng hai người đi vào khu vui chơi.
Bạch Liễm cầm quyển sổ quy tắc trên tay, nhìn rồi hỏi: "Em có ý kiến gì với 'Khu công viên chú hề'?"
Mặc dù trên quy tắc không có nhắc đến khu này, nhưng mặc kệ là anh hay là Tô Dung đều vô cùng rõ ràng sự tồn tại của khu này, chỉ là không biết làm sao nó mới xuất hiện.
"Trong này chắc có liên quan đến bí mật lớn của quái đàm quy tắc này.” Dựa theo kinh nghiêm lúc trước, Tô Dung thành thạo nói: "Nhưng vẫn là đi đến thì mới biết được, dù sao loại nơi này cũng vô cùng nguy hiểm."
Rất có khả năng ‘Thuật đổi vị trí dưới nước’ không thể dùng giống với tầng 13 của ‘Quái đàm tiểu khu Vui Vẻ’, vì đó chính là một không gian độc lập.
Nếu như Tô Dung đoán không sau, 'Khu công viên chú hề' cũng là một không gian độc lập.
"Đúng vậy, hơn nữa anh cũng không nhất định có thể đi." Bạch Liễm không nhịn được thở dài, giải thích: "Loại nơi này, nhất là ở trong [Quái đàm quy tắc cố định], lực lượng khống chế của 'nó' mạnh hơn những quái đàm quy tắc khác. Nếu anh tiến vào sẽ rất dễ dàng bị phát hiện. Nhưng một mình em đi vào thì rất dễ gặp chuyện nguy hiểm, chúng ta nên làm thế nào đây?"
Tô Dung suy nghĩ một chút, có lý chẳng sợ nói: "Liên quan đến chuyện này, em cảm thấy trước tiên chúng ta có thể nhìn thử xem những điều tra viên khác đi vào, chờ bọn họ đi ra, sau đó..."
"Tô... Tiểu Hồng." Đột nhiên Bạch Liễm cắt đứt lời của cô.
Tô Dung nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"
"... Từ lúc gặp lại em anh đã muốn hỏi, hình như hơi thở quỷ quái trên người em trở nên nồng hơn một chút?" Bạch Liễm hỏi một vấn đề không liên quan đến chuyện trước mặt.
Sau khi sửng sốt một chút, Tô Dung mới đáp lại: "Có thể là do em mang [Thánh giá chữ thập bảo vệ]?"
Trên người cô, thứ duy nhất có liên hệ với quỷ quái chính là đạo cụ quái đàm này, Tô Dung móc [Thánh giá chữ thập bảo vệ] ra, đưa cho đối phương.
"Là hơi thở này." Sắc mặt của Bạch Liễm trở nên nghiêm túc: "Nhưng tại sao lại không giống với cảm nhận lúc trước mà anh nhìn thấy?"
Thấy anh như vậy, Tô Dung cũng nhíu mày. Chẳng lẽ là có vấn đề mà mình không phát hiện ra?
Nghĩ như vậy, cô kể lại đúng sự thật lúc trước ‘Ý thức thế giới’ lọc sạch đạo cụ quái đàm này, sau đó cô ở trong tiểu khu Vui Vẻ sử dụng nó, đoạn thời gian trước lại từ trong chợ quỷ lấy được một mảnh vụn của 'nó', thành công thăng cấp đạo cụ quái đàm này.
Sau khi nghe xong, Bạch Liễm suy nghĩ mấy giây, đột nhiên hỏi: "Có phải có một loại khả năng, ‘Ý thức thế giới’ chỉ lọc sạch mảnh vụn ô nhiễm thứ nhất của 'nó' mà không có lọc sách vấn đề của mảnh thứ hai mà em lấy được không/"
Tô Dung không phải người ngu, sau khi Bạch Liễm nói xong, lập tức biết ý của anh: "Anh nói là em bị ô nhiễm? Là từ chỗ nào nhìn ra được?”
Rất nhanh cô nhớ lại phản ứng mới vừa rồi của Bạch Liễm: "Là lời mới vừa rồi của em có vấn đề sao?"
Bạch Liễm cũng không có chút bất ngờ về chuyện cô phản ứng lại nhanh như thế. Anh gật đầu nói: "Trước kia em tuyệt đối sẽ không thể nào để cho người khác đi làm bia đỡ đạn, cho dù có 100% chắc chắn. Đối với em mà nói, đây cũng là chuyện em thiếu ân huệ đối với những người kia. Em là một người sợ phiền phức, sao có thể làm như vậy được?"