Bản thân Bạch Liễm hoàn toàn không quan tâm đến điều này, anh cảm thấy lời mới vừa rồi của Tô Dung rất đúng, nhưng lời này không thể do Tô Dung chính miệng nói ra được.
Làm một thám tử, thật ra quan niệm đạo đức của Tô Dung không hề cao, nhưng cô có cách xử sự của mình, đó chính là cố gắng không nợ ân huệ của người khác.
Để cho người khác giúp đỡ tất nhiên chính là một trong những phương thức thiếu ân huệ, mặc kệ đối phương có tình nguyện hay không, cô cũng sẽ tự xem mình đã thiếu ân huệ của người khác.
Lấy tính cách của Tô Dung, có thể tự giải quyết, cô sẽ không để cho người nào dính vào.
Đây cũng là nguyên nhân Bạch Liễm ý thức được cô trở nên kỳ lạ.
Tất nhiên loại thay đổi này cũng rất nhỏ, có lẽ Tô Dung cũng sẽ làm như vậy, nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động thúc đẩy chuyện này. Nói cách khác, cô sẽ đi hỏi những người đã từng đi qua 'Khu công viên chú hề', nhưng sẽ không mong đợi những điều tra viên bình thường tiến vào khu nguy hiểm này.
Nếu như không phải Bạch Liễm quá hiểu Tô Dung, cảm nhận được một chút xíu thay đổi, có lẽ cũng sẽ không phát hiện vấn đề của cô.
Chẳng qua anh cũng không có nghi ngờ thân phận của Tô Dung, bởi vì trên thế gian này, người có thể nhìn một cái là nhận ra anh chỉ có Tô Dung. Anh cũng có lòng tin, không có người nào giả thành Tô Dung ở trước mặt anh mà không bị anh phát hiện.
"Anh chờ em suy nghĩ một chút đã." Tô Dung hơi xoa mi tâm, cô rõ ràng hiểu Bạch Liễm nói đúng. Dù sao trên thế giới này không có cộng sự nào hiểu rõ cô bằng anh.
Mặc dù bây giờ cô cảm thấy cách làm của mình không có vấn đề, nhưng nếu dựa vào lời của Bạch Liễm suy nghĩ lại, từ khi cô dung hợp [Thánh giá chữ thập bảo vệ] với viên đá màu đỏ, hành động của cô trở nên hơi khác lúc trước.
Rõ ràng nhất chính là chuyện của Điền Khinh Khinh, dựa theo cô trong miệng của Bạch Liễm, sẽ không chủ động đẩy Điền Khinh Khinh ra ngoài làm bia đỡ đạn. Dĩ nhiên cũng sẽ có khả năng chia đều nguy cơ cho bốn người các cô.
Mặc dù đây chính là hành động có lợi nhất đối với cô, hơn nữa lúc trước cô cũng đã giúp đỡ Điền Khinh Khinh, với lại còn dùng [Đồ chơi thế thân] bồi thường, nhìn toàn bộ chuyện này thì thấy cô đã trả hết chuyện đẩy Điền Khinh Khinh làm bia đỡ đạn.
Nhưng rõ ràng rõ ràng bốn người các cô cùng đi ra ngoài, cũng có thể tạo ra tác dụng mê muội, không nhất định phải đẩy một người ra. Huống chi tính cách của cô trong miệng của Bạch Liễm nhất định là một người không còn cách nào lẩn tránh nguy hiểm, mới có thể lợi dụng, thiếu nợ ân tình của người khác. Mà không phải giống như cô bây giờ, trước lợi dụng thiếu nợ người ta, rồi lại tiến hành đền bù.
Mà chờ sau khi cô trở về thế giới hiện thực, không có mang [Thánh giá chữ thập bảo vệ], biểu hiện của cô đúng là bình thường hơn rất nhiều.
Dĩ nhiên những chuyện này đều là Tô Dung dựa vào hành động của mình cùng với đánh giá đối với mình mới vừa rồi của Bạch Liễm tiến hành phán đoán. Nếu như chỉ dựa theo cảm tính, cô hoàn toàn không cảm thấy mình có vấn đề gì.
Trên thực tế nếu như người nói những lời này không phải là Bạch Liễm, vậy Tô Dung sẽ cảm thấy đối phương mới là người có vấn đề. Nhưng bởi vì là cộng sự hiểu rõ mình nhất nói mình có vấn đề, cô mới chịu tin tưởng, cũng coi trọng.
Suy nghĩ xong, vẻ mặt Tô Dung trở nên nặng nề. Cho tới bây giờ cô cũng không phải là một người thích bao che sai lầm, lúc này thoải mái thừa nhận: “Xem ra em đúng là bị ô nhiễm rồi."
Nếu không cũng sẽ không có suy nghĩ sai lệch như vậy.
Cô nói xong thì từ trong túi lấy ra một viên thuốc trắng, đây là viên thuốc mình sinh ra trong quái đàm quy tắc này. Trừ viên này ra, trong tay cô còn có một viên, là viên sinh ra từ bệnh viện Thánh Anh.
Giao dịch với chính phủ là tháng sau, cũng chính là bắt đầu từ tháng này, cho nên cô có thể ăn một viên để cấp cứu.
"Hy vọng sẽ có tác dụng." Tô Dung thở dài, lấy [Thánh giá chữ thập bảo vệ] xuống, bỏ nó vào [Ví sinh tiền] biến thành một tấm thẻ. Sau đó nhét viên thuốc vào trong miệng.
Bạch Liễm đúng lúc đưa cho cô một chai nước đã mở nắp.
Viên thuốc theo nước suối chảy vào dạ dày, không qua mấy giây, Tô Dung cảm thấy thân thể mình trở nên nhẹ nhàng một chút, thần trí cũng thanh tỉnh một chút.
Tô Dung hơi nhíu mày, nhớ đến những chuyện mà mình làm trong thời gian bị ô nhiễm, cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Chẳng qua cũng may tính cách của cô chỉ bị ảnh hưởng một chút, cách làm cũng không xảy ra vấn đề gì quá lớn. Cô chỉ là cần một người có thể ngăn cản nguy hiểm mặt ngoài, mặc kệ là Tôn Giai Kỳ hay là Lý Cầm Phương cũng không biết tình huống lúc các cô hôn mê, cho nên dù cô nói ra sự thật, cũng sẽ bị người cố ý cho rằng là ngụy trang cho 'Cà Phê' Điền Khinh Khinh.
Nhưng bọn họ sẽ không lập tức giết Điền Khinh Khinh, bởi vì không có cách nào chắc chắn 100% cô ấy là 'Cà Phê'. Người đi ra từ chợ quỷ có không ít người, cô ấy chỉ là đối tượng tương đối khả nghi thôi.
Bọn họ không thể nào giết hết những người này được, một là bởi vì chính phủ đã đề phòng, không thể nào để cho bọn họ lại giở trò trong trường học nữa.
Còn về 'nó', nếu như 'nó' thật sự nhằm vào tất cả những người có năng lực, nhất định đã hành động sớm rồi, mà không phải là còn muốn cố ý tìm 'Cà Phê' là ai.
Cho nên Tô Dung lớn gan suy đoán, 'nó' chỉ có thể lựa chọn một người, hoặc là một ít người tiến hành công kích, nhằm vào. Một khi thất bại, 'nó' phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian mới có thể tiếp tục được.
Cho nên Tô Dung chỉ cần ẩn núp thật tốt là được, mà mặc dù trong thời gian ngắn giáo đồ tà giáo sẽ nghi ngờ Điền Khinh Khinh, nhưng vì để tránh lãng phí cơ hội nhận nhầm người, nhất định sẽ điều tra tỉ mỉ. Trong quá trình điều tra, đại khái ý thức được không phải là cô ấy.