Mà một cuộc điều tra, ít nhất cũng phải mất một năm nửa năm đi?
Thời gian này đủ cho Tô Dung triển khai hoạt động.
Dựa theo suy nghĩ này, Điền Khinh Khinh sẽ bị điều tra công khai nhưng đại khái sẽ không chết. Tô Dung cho rằng mình chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Mượn thanh tỉnh, cô lại nhớ chuyện đã xảy ra trong chợ quỷ, đột nhiên nói: "Là vấn đề của mặt trăng máu."
"Cái gì?" Bạch Liễm không tham gia hoạt động chợ quỷ, trong lúc nhất thời không biết Tô Dung đang nói cái gì.
Nhưng Tô Dung cũng không có ý giải thích, cô chỉ là thở dài thật sâu. Lúc mới bắt đầu ở chợ quỷ, rõ ràng các cô đã bị mặt trăng máu bao phủ. Dù cô phản ứng đủ nhanh, nhưng nhất định cũng bị dính chút ô nhiễm.
Đây mới là nguyên nhân cơ bản cô bỏ quên nhiều vấn đề dễ thấy, lỗ mãng trực tiếp dung hợp với ngọc màu đỏ.
"Xem ra trong quái đàm quy tắc này không thể sử dụng [Thánh giá chữ thập bảo vệ]. Hy vọng vào lúc nào đó ‘Ý thức thế giới’ có thể đến tìm em giúp dọn dẹp chút ô nhiễm này.”
Rốt cuộc đã gặp qua rất nhiều vấn đề khó khăn, rất nhanh Tô Dung đã điều chỉnh tâm trạng của mình, nhún vai nói: "Bắt đầu thương lượng lại chuyện mới vừa rồi, trước hết chúng ta chờ một chút, em đoán sẽ có nhân viên ở ‘khu công viên chú hề’ đến cám dỗ chúng ta. Đến lúc đó thăm dò thử một chút.”
Từ bên ngoài nhìn vào "Khu vui chơi Mắt To" cũng không khác gì với những khu vui chơi khác, vào cửa sẽ là một quảng trường, có hai nhân viên áo xanh làm dọn dẹp vệ sinh.
Trên quảng trường có gắn một cái màn hình rất lớn. Lúc này màn hình tối đen, còn chưa được mở ra.
Trong quảng trường bị chia thành ba con đường, bên cạnh mỗi con đường có một tấm bảng, cho thấy đây là ba khu công viên. Bên trái nhất chính là 'Khu công viên vương quốc kiến', chính giữa là ‘Khu công viên kỷ Jura’, bên phải nhất chính là 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy'.
Hiển nhiên quảng trường cũng có tác dụng để cho du khách nghỉ ngơi, đáp ứng đủ phòng ăn, nhà vệ sinh, còn có một tiệm bán lẻ.
Lúc thấy tiệm bán lẻ, Tô Dung hơi nhìn chăm chú. Chú ý đến ánh mắt của cô, Bạch Liễm đã hiểu: "Em muốn đến xem thử?"
Tô Dung gật đầu một cái, bây giờ còn chưa có điều tra viên, nhân viên sẽ tương đối thả lỏng, là thời gian rất thích hợp rất trò chuyện. Nếu như chờ điều tra viên đến, đoán chừng bọn họ sẽ không dễ dàng nói chuyện.
"Anh ở bên ngoài, dò hỏi chút tình báo với nhân viên làm vệ sinh kia đi." Tô Dung cũng không cần Bạch Liễm đi cùng vào tiệm bán lẻ, nơi đó nhất định tương đối an toàn, không cần có người đi theo.
Đây là thói quen thăm dò vụ án của cô và Bạch Liễm, dưới tình huống không có nguy hiểm quá lớn, hai người sẽ không đi cùng để tránh lãng phí thời gian. Cho nên sẽ chia nhau ra hành động, mỗi người ở một nơi, mới có thẻ tiết kiệm được thời gian.
Hiển nhiên Bạch Liễm đã quen với loại tác phong làm việc này, gật đầu, đưa mắt nhìn Tô Dung đi vào trong tiệm.
Tiệm bán lẻ của "Khu vui chơi Mắt To" không lớn, bên trong trang trí theo phong cách thiếu nhi. Các loại đồ chơi được bày trong hộc tủ phía sau, bên trong quầy thủy tinh trước mặt thì đựng một ít thứ đồ bình thường, ví dụ như bật lửa, thuốc lá gì đó, nhìn không có vấn đề gì.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục xanh da trời đứng sau quần, lạnh nhạt hỏi: "Cô đi vào trong này có chuyện gì?"
"Tôi đến nhận bánh bích quy." Tô Dung nói lý do mình đã sớm nghĩ ra.
Trong quy tắc 14, câu [bánh bích quy của khu vui chơi vô cùng ngon, nhân viên có thể nhận miễn phí tại tiệm bán lẻ] không có vấn đề gì, nói cách khác bánh bích quy đúng là không có vấn đề gì, tất nhiên cô phải đi lấy một ít.
Đây là một lý do phù hợp với quy định, nhân viên gật đầu một cái, đưa cho cô một túi nhỏ: "Một tiệm bán lẻ chỉ có thể cho mỗi nhân viên một túi bánh bích quy, nếu như cô còn muốn ăn nữa, cũng chỉ có thể đi đến những tiệm bán lẻ khác."
Còn là hạn chế? Vậy xem ra bánh bích quy này rất quý. Tô Dung lập tức hỏi: "Lúc nào thì có thể ăn bánh bích quy này?"
Nhân viên không có ý muốn trả lời vấn đề này, thuận miệng nói: "Cô muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó, hỏi tôi làm gì."
Nghe vậy, Tô Dung cũng không tức giận, cười híp mắt hỏi: "Tôi là nhân viên tạm thời mới đến khu vui chơi này, có rất nhiều chuyện không biết. Chẳng qua tôi là thợ sửa chữa, nếu như trong tiệm của anh có vấn đề cần sửa chữa gì, có thể nói một tiếng với tôi."
Thấy thái độ của cô tốt như vậy, trái lại nhân viên có chút ngượng ngùng. Người trẻ tuổi hiện đại chính là có tư chất lơ lửng không vững, gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu.
"Thật ra bánh bích quy này... Ăn vào tâm trạng sẽ tốt, cho nên lúc cô cảm thấy không vui, căng thẳng, sợ thì ăn nó." Vẻ mặt của hắn ta hơi dịu lại, trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.
Tô Dung lập tức bắt được điểm chính trong những lời này, rất hiển nhiên, nửa câu sau mới là có vấn đề. Lúc nào một người sẽ cảm thấy không vui, căng thẳng, sợ hãi?
Đương nhiên là lúc gặp phải nguy hiểm.
Cho nên lúc gặp nguy hiểm thì ăn cái này? Vậy xem ra, bánh bích quy này có tồn tại giống như bùa bảo vệ tính mạng.
Có lẽ, bánh bích quy này chính là một trong những biện pháp bảo vệ đối với nhân viên của [Quái đàm quy tắc cố định] này, Tô Dung nghĩ đến một vấn đề khác; "Tôi nghe nói chỉ có nhân viên là miễn phí bánh bích quy, nếu du khách muốn mua thì sao?"
Nghe được đến chỗ này, nhân viên nở nụ cười: "Đúng vậy, phúc lợi của khu vui chơi chúng ta vẫn khá tốt. Phải biết giá của bánh bích quy này vô cùng đắt, một túi nhỏ mà mới vừa rồi tôi cho cô, ước chừng tốn 500 tệ quái đàm!"