500 tệ quái đàm, cái giá này thật sự làm Tô Dung kinh ngạc hoảng sợ. Cô lộ ra ánh mắt khiếp sợ hỏi: "Mắc như vậy?"
Đây là hàng hóa có giá mắc nhất mà cô gặp được trong quái đàm từ trước đến nay, một túi bánh có giá 500 tệ quái đàm thật sự có chút không tưởng tượng nổi. Dù các điều tra viên có thể tiến vào [Quái đàm quy tắc cố định] , chắc trong tay sẽ có không ít tiền quái đàm, hơn nữa nghe nói chính phủ còn trợ cấp cho mỗi người không ít, nhưng cái giá này cũng làm cho không ít người có thể tiếp nhận được.
Chẳng qua vừa đắt vừa hạn chế, chứng minh tác dụng của túi bánh bích quy này rất lớn. Có thể miễn phí chiếm tiện nghi, sao cô có thể không vui vẻ được.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên vui vẻ trong mắt cô, nhân viên vô cùng hiểu. Có chung đề tài, khoảng cách xa lạ giữa hai người cũng từ từ được kéo gần.
Thấy Tô Dung còn có ý muốn tiếp tục nói chuyện, hắn ta mới nhỏ tiếng nói: "Vật này cũng có hạn chế đối với du khách, tiêu tiền cũng mua không được nhiều. Cô cẩn thận một chút, đừng để bị cướp."
"Chắc bọn họ không dám làm gì với nhân viên đâu?" Tô Dung lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Vậy cô suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi." Nhân viên áo xanh dương lộ ra vẻ chán ghét, dĩ nhiên, không phải là đối với Tô Dung, mà là đối với những du khách kia: "Chúng tôi thì còn tốt, bản thân có cơ chế bảo vệ nhất định. Nhưng những nhân viên tạm thời như các cô, có một số điều tra viên đi vào đường cùng, sẽ dễ dàng lấy các cô ra trút giận. Lúc trước có không ít nhân viên tạm thời chết ở chỗ này."
Theo lý thuyết hắn ta không cần thiết phải nhắc nhở Tô Dung, nhưng mới vừa rồi hai người trò chuyện cũng vui vẻ, loại chuyện này cũng không cần giấu diếm, cho nên hắn ta cũng chỉ tiện miệng nhắc một hai câu.
Đối mặt với nhắc nhở của hắn ta, Tô Dung rất cho mặt mũi lộ ra vẻ cảm kích cộng thêm chút lo lắng: "Thật sự cảm ơn anh, tôi cũng không biết những tên kia lại..."
Cô hình như đang suy nghĩ cách dùng từ, một lát sau mới căm phẫn nói: "Điên cuồng như vậy, người của thế giới hiện thật thật sự quá đáng ghét!"
Lúc nói ra những lời này, thật ra cô đang thăm dò thử dân địa phương trong quái đàm quy tắc này biết được bao nhiêu thông tin. Nếu như hắn ta không biết thế giới thật, vậy có lẽ người này cũng không phải là người của thế giới quái đàm, mà là dân địa phương do quái đàm quy tắc tự động biến ra?
Chẳng qua hiển nhiên nhân viên xanh dương biết thế giới hiện thực, hắn ta cũng gật đầu thật mạnh, tức giận nói: "Đúng vậy, người của thế giới hiện thực luôn không xem chúng ta là người, đáng đời bọn họ bị giết chết trong quái đàm quy tắc!"
Thái độ như vậy làm cho Tô Dung nhíu mày, hiển nhiên đối phương rất ghét người của thế giới thật. Như vậy dựa theo biểu hiện lúc trước của hắn ta, không có gì bất ngờ, độ hảo cảm trong lòng của nhân viên chỗ này được sắp xếp là: Nhân viên chính thức > nhân viên tạm thời> điều tra viên.
Còn về chuyện bên trong quái đàm quy tắc này có du khách dân địa phương hay không, Tô Dung cảm thấy khả năng này cũng có thể xảy ra.
Trong quy tắc có đặc biệt nhắc đến, trong hình chụp sẽ xuất hiện du khách quỷ quái. Loại du khách này nếu là điều tra viên thì có khả năng rất nhỏ, có lẽ chính là dân địa phương đóng vai du khách.
Nhưng cô cũng không xác định, chỉ là suy đoán mà thôi, nếu quả thật có du khách dân địa phương, vậy địa vị của du khách dân địa phương nhất định cũng sẽ cao hơn nhiều so với điều tra viên.
Nhưng thật ra chỗ này còn có ba đối tượng bị bỏ quên, theo thứ tự là: Bảo vệ quần áo đen, nhân viên đồng phục đỏ và nhân viên chú hề.
Từ màu sắc quần áo của hai đối tượng trước cũng có thể nhìn thấy được, bọn họ không giống với nhân viên chính thức mặc đồng phục màu xanh dương.
Đầu tiên là bảo vệ đồng phục màu đen, thông qua quy tắc có thể thấy được một chuyện rất thú vị --- Thời cơ ra sân của những bảo vệ này đều có liên quan đến quỷ quái.
Trong quy tắc, bóng dáng của bảo vệ đồng phục đen xuất hiện ba lần.
Điều thứ 5 [ nếu như ở trong hình chụp nhìn thấy du khách có nụ cười quá rực rỡ, mắt không có tròng trắng, xin nhanh chóng cách xa du khách đó, cũng tìm bảo vệ, giao hình chụp cho bọn họ].
Điều 12 [Khu công viên vương quốc kiến không nên có con kiến màu đỏ, xin mang bọn nó đi đến 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy', sau đó nhanh chóng rời khỏi khu công viên đó, cũng nói thời gian chính xác đưa con kiến đỏ đến 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' cho bảo vệ quần áo đen.]
Điều 15 [Bạn lúc nào cũng có thể vào tiệm bán lẻ nghỉ ngơi, nhưng xin đảm bảo trong tiệm bán lẻ không có bất kỳ sản phẩm hình chú hề nào. Nếu như có, lập tức nói cho nhân viên trong tiệm kịp thời xử lý. Nếu như nhân viên đó bày tỏ mình không nhìn thấy sản phẩm hình chú hề, làm bộ không có chuyện gì xảy ra, vậy đi tìm bảo vệ đồng phục đen, nói tình huống cho hắn biết]
Nếu như nhớ lại toàn bộ quy tắc thì có thể nhìn thấy, bảo vệ thật sự là loại đi xử lý chuyện cho người khác. Bọn họ phải xử lý hình ảnh quỷ quái, con kiến qủy quái, xử lý nhân viên quỷ quái.
Có thể nói đây là công việc có hệ số nguy hiểm cao.
Nhưng từ chuyện này cũng có thể nhìn ra được, bọn họ không cùng một trận doanh với nhân viên chính thức.
Nhân viên chính thức là người của 'Chìa khóa cứu đời', bọn họ sẽ dùng thái độ đứng xem cuộc vui đối với sự tàn phá nhất định của quỷ quái, sẽ không tiến hành quản lý không chế. Trái lại loại quản lý khống chế này càng giống như hành động của ‘Sở nghiên cứu số 3’.
Mà mọi người đều biết, hai tổ chức này luôn như nước với lửa, cho nên địa vị của bảo vệ ở trong lòng nhân viên chính thức chắc sẽ không cao.