Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 537

Chương 537 -
Chương 537 -

Còn về nhân viên đồng phục đỏ, bởi vì chưa gặp, Tô Dung cũng không thể chắc chắn là bọn họ bị ô nhiễm, hay vốn chính là quỷ quái, hoặc có lẽ là một tình huống khác.

Mà nhân viên chú hề, ở trong quy tắc có nhiều lần bị nhắc đến. quy tắc 10 [khu vui chơi trang bị nhân viên chú hề, bày tỏ sự tôn trọng thích hợp đối với bọn họ, nhưng từ chối tiếp nhận đồng phục làm việc của bọn họ.]

Có thể hiểu bày tỏ tôn kính đối với nhân viên chú hề có hai ý. Một là công việc của bọn họ đáng được tôn kính, nên có ý tôn kính với nhân viên chú hề. Mà một loại khác chính là nhân viên chú hề thích người khác tôn kính mình, nếu bạn không tôn kính thì sẽ gặp nguy hiểm.

Trước mắt không biết là loại nào, nhưng có thể khẳng định, nhân viên chú hề cũng không thể tin tưởng.

Tóm lại "Khu vui chơi Mắt To" này tuyệt đối không chỉ có một trận doanh, nhưng cũng chưa xác định được có phải là đồng minh hay không.

---

Phương pháp để cho hai người nhanh chóng kéo gần quan hệ, trừ tìm đề tài chung nói chuyện ra, phương pháp có ích nhất chính là có cùng một kẻ thù. Mắng chửi than phiền, tố cáo kẻ thù đủ để cho bọn họ nói ba ngày ba đêm cũng không hết.

Dĩ nhiên Tô Dung học tâm lý sẽ không bỏ qua cơ hội này, cô hoàn toàn không coi mình là người của thế giới hiện thực, điên cuồng phê bình, mắng chửi bọn họ.

Vừa nói, cô vừa tỉnh bơ thăm dò tình báo. Lúc này mới biết nhân viên chính thức đều là người của 'Chìa khóa cứu đời'.

Như vậy có thể khẳng định, trong quái đàm quy tắc này tuyệt đối có ba thế lực. Nhưng tồn tại chính thức chỉ có 'Chìa khóa cứu đời', dù sao quái đàm quy tắc này là do 'nó' hoàn toàn sáng tạo ra.

Nhưng mặc dù nói như vậy, từ tin tức mà nhân viên này vừa tiếc lộ cũng có thể biết được, nhân viên chính thức cũng không an toàn tuyệt đối, bọn họ cũng có khả năng bị 'nó' ô nhiễm.

Đây là chuyện nằm trong dự đoán, dù sao 'nó' hoàn toàn không thèm để ý đến loại người, chỉ xem bọn họ như đồ chơi mà thôi. Ai sẽ quan tâm sự sống chết của một món đồ chơi chứ?

Không có hỏi chuyện liên quan đến thực tế, Tô Dung nhảy lại đề tài về quái đàm quy tắc: "Khu vui chơi này của chúng ta có mấy tiệm bán lẻ vậy?"

"Trừ chỗ này của tôi ra, mỗi một khu công viên đều sẽ có một cái." Đây chỉ là vấn đề cơ bản, tất nhiên nhân viên không ngại trả lời.

Nếu như không tính bánh bích quy có vấn đề của 'Khu công viên chú hề', ‘Khu công viên cảnh sát trưởng bách bích quy’, vậy cô chỉ có thể nhận được ba túi bánh bích quy.

Chỉ là chắc nhân viên chính thức sẽ nhận bánh bích quy nhiều hơn nhân viên tạm thời, Tô Dung hơi suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên hỏi:"Này, anh có muốn kiếm thêm nhiều tiền không?"

"Có ý gì?" Nhân viên nghi ngờ hỏi.

Tô Dung làm ra bộ dạng mê tiền, nói: "Nếu những bánh bích quy này có hạn chế, vậy nhu cầu sẽ lớn hơn cung cấp. Các du khách đều cầu không được, tất nhiên sẽ nguyện ý dùng số tiền rất lớn mua từ trong tay chúng ta. Mà bánh bích quy của chúng ta không phải được nhận miễn phí sao, cứ như vậy không cần bỏ tiền vốn cũng kiếm được một món tiền lớn."

Nghe được loại phương pháp này, nhân viên trợn trừng mắt nói: "Ngài" là tồn tại vĩ đại biết bao, sao có thể để lại một chỗ trống rõ ràng như vậy? Phương pháp mà cô nói hoàn toàn không thể dùng được!"

Tiếp đó hắn ta giải thích: "Nhất cử nhất động của chúng ta đều bị "ngài ấy" nhìn chằm chằm, nếu như chúng ta có hành động giúp đỡ người bên bên, thì sẽ mất sự bảo vệ của "ngài ấy". Cô sẽ không cho rằng dưới tình huống mình không được 'ngài' bảo vệ, thân phận này của chúng ta sẽ còn an toàn sao?"

Lập tức Tô Dung đã hiểu, đồng thời cũng dâng lên cảnh giác ở trong lòng. Trong quy tắc không có nói rõ chuyện bọn họ không nên giúp đỡ điều tra viên, chỉ nói điều tra viên sẽ không đến nhờ giúp đỡ mà thôi.

Nhưng nếu như cô chủ động trợ giúp điều tra viên, sợ rằng sẽ mất đi sự bảo vệ của 'nó'. Cô vừa không có quy tắc bảo vệ điều tra viên, sợ rằng rất khó sống sốt trong [Quái đàm quy tắc cố định] này.

Mắt thấy thời gian cũng sắp hết, Tô Dung cũng không ở chỗ này chậm trễ thời gian. Sau khi tạm biệt với nhân viên, lập tức đi ra ngoài tiệm bán lẻ.

Bạch Liễm đã chờ ở bên ngoài cửa, anh chủ động đi đến: "Hỏi xong rồi?"

Tô Dung gật đầu một cái, nói: "Anh đi vào trong nhận một túi bánh bích quy đi, vật này không thể nhận giúp, còn có hạn chế."

Bạch Liễm nghe vậy lộ ra vẻ suy nghĩ gì đó, sau đó đi vào, rất nhanh đã cầm ra một túi bánh bích quy.

Hai người nhìn quảng trưởng một vòng, chọn một góc xó xỉnh. Góc này là cố ý lựa chọn, vị trí rất tốt. Vừa có thể che giấu thân phận, cũng không để cho các điều tra viên phát hiện, lại có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống trong quảng trường.

Nhất là màn hình tối đen kia, nếu như đoán không nhầm, đoán chừng chờ các điều tra viên đến, cái màn hình kia sẽ bật lên. Bọn họ chiếm một vị trí tốt trước, tránh đến lúc đó bỏ lỡ tin tức gì đó.

Chờ sau khi đi đến vị trí tốt, Tô Dung mới nói: "Bánh bích quy này rất có tác dụng, nếu như điều tra viên đi mua, một túi bánh sẽ có giá 500 tệ quái đàm. Nhưng còn chưa biết tác dụng cụ thể của nó."

Tiếp đó, Tô Dung lại kể tình báo mà mình lấy được từ chỗ tiệm bán lẻ nói cho Bạch Liễm, sau đó mới hỏi: "Chỗ này của anh phát hiện cái gì?"

"Công việc của những nhân viên vệ sinh kia là quét dọn toàn bộ khu vui chơi, khác với hai thợ sửa chữa máy móc đột nhiên chen vào là hai người chúng ta, nhiệm vụ của bọn họ càng cụ thể hơn?" Nói đến chỗ này, Bạch Liễm lấy ra một tờ giấy, phía trên là mấy dòng chữ ghi chép lại một ít chuyện.

Bình Luận (0)
Comment