Đây là chữ viết của Bạch Liễm.
Công việc của nhân viên vệ sinh:
1, dọn dẹp tàn thuộc, mảnh giấy,...
2, nhặt đầu người rơi xuống từ tàu lượn siêu tốc, bỏ vào trong túi màu đen giao cho nhân viên áo xanh dương.
3, sau khi 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' bị phong tỏa, canh giữ chờ lệnh, nghe theo lệnh của bảo vệ đi vào dọn dẹp rác rưởi.
4, khi ở trong 'Khu công viên kỷ Jura' thấy khủng long ngã xuống đất không dậy nổi, lập tức dừng lại công việc quét dọn, nhanh chóng rời khỏi khu công viên đó.
Anh nói tiếp: "Đây là anh thăm dò được quy tắc của bọn họ. Những nhân viên vệ sinh kia cũng không chịu lấy quy tắc của mình ra cho anh xem, cho nên anh chỉ là thăm dò được như vậy."
Dưới tình huống đối phương không chịu lấy quy tắc ra, trong lòng có cảnh giác, thăm dò được nhiều thứ như vậy. Không thể không nói, Bạch Liễm là một cao thủ đặt bẫy trong lời nói.
Chẳng qua đây là một tờ giấy quy tắc không chính thức, cho nên [Công cụ nhắc nhở ô nhiễm] của Tô Dung không có cách nào phát huy tác dụng được.
Cô nhìn kỹ một chút, không xác định nói: "Nhìn qua hình như không có vấn đề gì?"
Điều thứ hai của tờ giấy quy tắc của nhân viên vệ sinh xung đột với quy tắc 10 của bọn họ [Không bàn luận liên quan đến chuyện tàu lượn siêu tốc đi xuống dưới có bị dập đầu là thật hay không, bạn tuyệt đối không thể nào đi dưới tàu lượn siêu tốc], nhưng quy tắc này vốn dĩ là bị sai, cái này có thể chứng minh công việc của nhân viên làm vệ sinh là chính xác.
Tô Dung suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Nhân viên vệ sinh cũng là nhân viên tạm thời giống như chúng ta, nguy hiểm mà bọn họ gặp phải, chắc chúng ta cũng sẽ gặp được? Anh có thăm dò được bọn họ tương đối sợ hãi nơi nào không?"
"Nếu miễn cưỡng mà nói, chắc là nơi nhiều người. Anh nhiều lần nghe nói bọn họ không muốn đi đến nơi tụ tập nhiều người, như vậy sẽ không tiện quét dọn, chờ đám người đi hết, quét dọn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều." Nghe được vấn đề của Tô Dung. Bạch Liễm nhún vai trả lời.
Cũng may anh rõ ràng thói quen của Tô Dung, hỏi tương đối toàn diện, nếu không chờ lúc cô hỏi, mà mình lại không trả lời được, vậy cũng thật xấu hổ,
Anh nói xong thì liếc nhìn thời gian, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa của khu vui chơi: "Các điều tra viên sắp đến rồi."
Anh vừa nói xong, đột nhiên ngoài cửa khu vui chơi xuất hiện một đám người, liếc mắt cũng có khoảng mấy trăm. Chia ra đến từ các quốc gia.
Đầu tiên những người này mê mang sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu nghiêng đầu quan sát lẫn nhau. Cảnh tượng này giống như là người máy, làm ra động tác cực giống nhau.
Rất nhanh, trong đám người đi ra mấy người dẫn đầu, khống chế xong cục diện, sau đó đi về phía phòng bán vé.
Đáng giá nhắc đến chính là giống với lần ở "Viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng", quái đàm quy tắc này cũng tự động giải quyết vấn đề ngôn ngữ. Mọi người nghe được đều là ngôn ngữ quen thuộc của mình, sẽ không xuất hiện tình huống ngôn ngữ không thông.
Trước mắt nhìn ra không có du khách dân địa phương.
"Em nói chúng ta có nên trực tiếp đến cướp một phần quy tắc về xem không?" Bạch Liễm đứng ở sau cái cây rất khó bị phát hiện, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.
Quy tắc của điều tra viên nhất định không giống với quy tắc của nhân viên, mặc dù bọn họ không được phần quy tắc điều tra viên bảo vệ, nhưng phần quy tắc kia cũng có thể giúp bọn họ hiểu rõ bối cảnh của [Quái đàm quy tắc cố định] này.
Tô Dung lắc đầu một cái, làm ra bộ dạng rất hiểu bọn họ: "Mới vừa bắt đầu những người này sẽ tổ đội đi với nhau, một chỗ có thể xuất hiện mười mấy điều tra viên, nếu chúng ta công khai cướp, đoán chừng sẽ trực tiếp bị cho vào danh sách đen."
Trong tương lai nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, bọn họ còn phải hợp tác với những điều tra viên này. Nếu như bị cho vào danh sách đen, đến lúc đó sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho hành động sau này.
"Chỉ là không cần lo lắng, vẫn sẽ luôn có cơ hội." Tô Dung hơi mỉm cười: "Dù sao trên tay chúng ta cũng có một phần quy tắc."
Bọn họ mơ ước quy tắc trong tay điều tra viên, điều tra viên khẳng định cũng muốn lấy một phần quy tắc của bọn họ.
Những nhân viên khác khẳng định sẽ không muốn tiến hành trao đổi, nhưng bọn họ thì khác. Chắc hẳn chỉ cần bọn họ chủ động trao đổi, các điều tra viên kia sẽ không từ chối.
Thời gian mà đám người kia ở bên ngoài rất dài, ước chừng qua nửa giờ mới lục tục đi vào trong khu vui chơi.
Ngay khi tất cả mọi người đều bước vào khu vui chơi, đột nhiên màn hình sáng lên.
Sau khi trên màn hình xuất hiện cảnh tượng bông tuyết bay ngắn ngủi, chớp nhá hai cái, một người đàn ông mặc quần áo của chú hề xuất hiện ở trong màn ảnh. ‘Nó’ mặc một bộ quần áo thổi phồng giống như bong bóng, mà hóa trang trên mặt thì trực tiếp vẽ lên.
Cả khuôn mặt vừa đỏ vừa trắng, cái miệng đỏ như máu nứt ra thật to, gần như trực tiếp bị tô vẽ đến đuôi mắt. Tóc màu đỏ rối bời, cho người ta một loại cảm giác xộc xệch. Mà chỗ làm cho người ta kinh ngạc nhất chính là đôi mắt của 'nó'.
Đó là một đôi mắt đen tuyền, không có tròng trắng. Giống như hai cái hố đen treo ở trên mặt, rõ ràng đôi mắt tối đen không có tiêu cự, nhưng lại để cho người ta cảm thấy chú hề này đang nhìn chằm chằm mình.
Đây là một loại cảm giác tà ác, lạnh như bay, sềnh sệch làm cho người ta vô cùng rợn tóc gáy, cho dù là Tô Dung cũng không nhịn được mà rùng mình một cái,
Mà Bạch Liễm khi nhìn thấy đối phương thì nhanh chóng nấp sau thân cây, che giấu thân hình.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy gương mặt này, Tô Dung rốt cuộc đã có được ấn tượng đối với quy tắc "Người có nụ cười quá mức rực rỡ, mắt không có tròng trắng".