Chỉ là nhìn theo góc độ trò chơi, thiết kế như vậy rất thú vị.
Chẳng qua thật ra còn có một cách chơi tương đối thú vị, chính là trước tiên gây mâu thuẫn quan hệ giữa mọi người, tốt nhất để cho bọn họ có thâm cừu đại hận với nhau. Sau đó giai đoạn thứ hai lại để cho bọn họ hợp tác.
Như vậy lúc hợp tác cho giai đoạn thứ hai, nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều hình ảnh thú vị. Hơn nữa mọi người đều không có lòng tin với nhau, còn phải hợp tác, sao có thể thông qua quái đàm quy tắc này chứ?
Khụ khụ, suy nghĩ nhiều quá rồi, cô chính là người ở phe loài người đến.
Tô Dung chớp mắt mấy cái, loại bỏ những suy nghĩ phản loại người, nhìn về phía Bạch Liễm: "Vậy còn anh thì sao? Anh có suy nghĩ gì với giai đoạn thứ hai của trò chơi?"
"Trái lại anh không có suy nghĩ gì về mặt này." Bạch Liễm sờ cằm nói: "Em nói giai đoạn thứ hai có khả năng liên quan đến 'Khu công viên chú hề' không?"
Tô Dung nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên. Đúng rồi, trong nửa trận đầu này chủ yếu chính là chú hề gây chuyện, như vậy nửa đoạn sau rất có thể chính là ở 'Khu công viên chú hề' không tồn tại trên quy tắc.
Dựa theo thời gian, tất nhiên giai đoạn thứ hai của trò chơi sẽ là sau năm giờ chiều nay. Thời gian mà quỷ quái có thể đi ra, khu vui chơi sẽ ngày càng nguy hiểm.
Chẳng qua chuyện này cũng không liên quan đến bọn họ, dù sao chủ yếu là bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ do Hạ Chi Hành ban ra.
Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung đột nhiên hỏi Bạch Liễm: "Lại nói, bây giờ anh là phục vụ cho Hạ Chi Hành sao?"
"Là hợp tác." Bạch Liễm nhún vai: "Hai bọn anh quen biết rất lâu rồi, lúc anh mới đi vào thế giới này thì đã quen biết hắn. Khi đó Hạ Chi Hành bị 'nó' nhằm vào, anh dùng một ít thủ đoạn nhỏ, để cho hắn không cần lo lắng chuyện này.”
Cái gọi là "thủ đoạn nhỏ", nếu ai tin nó đơn giản như vậy, vậy đó chính là người ngu.
Chẳng qua, từ một loại suy nghĩ nào đó Bạch Liễm đã cứu Hạ Chi Hành, vậy độ tin tưởng đối với đối phương sẽ tăng lên thật lớn! "Nhiệm vụ mà hắn sắp xếp cho chúng ta là vòng quay chọc trời, tháp thả, đỉnh cây cột của đu quay con lắc đầu cẩu, tàu lượn siêu tốc, trên đầu xe lửa vòng quanh, cùng với trên bảng tên ở chỗ cao nhất của lối vào cửa khu trò chơi. Nơi cuối cùng đã hoàn thành, như vậy cứ theo thứ tự này đi."
Đi tới cửa vào của ‘khu công viên vương quốc con kiến’, gần đó có mấy bảo vệ mặc quần áo màu đen. Tô Dung tìm được một người, giao hình chụp của máy chụp hình in ra tự động cho hắn ta.
Đáng giá nhắc đến là, sau khi hình bị in ra, thì sẽ biến mất bên trong chỗ lưu hình trong máy chụp hình.
Nhân viên bảo vệ kia sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ đến trong tấm hình của Tô Dung đưa lại cho nhiều vấn đề như vậy. Hắn ta yên lặng một lát, mới gật đầu: ...Làm không tệ."
Chú ý đến một loại phản ứng của hắn ta, Tô Dung nhíu mày, trong mắt thoáng qua một chút hứng thú: "Hình này anh xử lý như thế nào?"
"Ghi lại, tiêu hủy." Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm cả, bảo vệ trực tiếp trả lời vấn đề của Tô Dung.
Chỗ này có một chỗ rất thú vị, nếu như là nhân viên áo xanh dương, coi như tin tức này không cần giấu diếm, bọn họ chán ghét loài người sùng bái quỷ dị cũng sẽ không tùy tiện nói cho Tô Dung.
Hiển nhiên, bảo vệ đồng phục đen không phải là người của 'Chìa khóa cứu đời'.
Mà Bạch Liễm ở bên cạnh thì đột nhiên hỏi: "Trong tấm hình này có nhiều... Cái đó, sẽ tạo thành khó khăn đối với chuyện tiêu hủy của các người sao?"
Anh nói xong, giống như sợ đối phương cảm thấy mình phiền, lại cố làm ra vẻ ngượng ngùng, giải thích: "Vốn dĩ Tiểu Hồng muốn chụp tôi với phong cảnh, nhưng tôi ngại phiền, cho nên mới chụp đại. Nếu như sẽ tạo thành phiền phức với các người, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa."
Đối với người qua đường tốt bụng có lợi cho công tác của mình, tất nhiên thái độ của bảo vệ rất thân thiện: "Không quan trọng, đối với chúng tôi đều như nhau cả thôi."
Nói xong lại nhắc nhở: "Chẳng qua nếu như lần sau các người lại nhìn thấy có loại sinh vật đó trong hình, tốt nhất nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Phải biết những tên kia cũng không nhất định chỉ muốn tìm du khách mà thôi."
"Cái gì?" Tô Dung hiếm khi kinh ngạc: "Chúng tôi cũng sẽ bị ký hiệu sao?"
Bạch Liễm cũng nhíu mày: "Nhưng chúng tôi là nhân viên mà, sao có thể giống với du khách? Khu vui chơi không để ý chuyện sống chết của chúng tôi sao?"
Đã sớm đoán được bọn họ sẽ phản ứng như vậy, bảo vệ thở dài: "Chúng ta đều có khả năng bị ký hiệu, nhưng trái lại khu vui chơi cũng không phải là mặc kệ không quan tâm chúng ta. Giống với quần áo chúng ta mặc trên người, có tác dụng ngăn cản hơi thở của bản thân. Nhưng nếu như các người đi đến nơi nhiều người, hoặc là dừng lại ở chỗ chụp hình quá lâu, nói không chừng sẽ bị chọn trúng."
Nói xong bảo vệ lại an ủi hai người: "Chẳng qua khả năng này tương đối nhỏ, chỉ cần các người kịp thời đưa hình cho tôi thì không cần lo lắng. Những du khách kia trốn chúng ta còn không kịp, sẽ không chạy đến gần chúng ta đâu."
Du khách là phải trốn bọn họ? Tại sao?
Tô Dung âm thầm ghi nhớ điểm này, Bạch Liễm hơi liếc nhìn bảo vệ, lúc này mới tiếp tục đi vào trong khu công viên. Đi thẳng đến cổng đình nghỉ chân của khu công viên. Nơi này có một nhân viên áo xanh dương trên đầu đội một cái râu con kiến, thấy hai người Tô Dung, lập tức lấy ra hai cái râu con kiến phát cho cô: "Là tới nhận ký hiệu khu công viên sao?"
Thấy hai người gật đầu, cô ta tiếp tục nói: "Ở khu công viên này, lúc nào cũng mang theo cái này. Nhưng sau khi rời đi, phải lập tức vứt bỏ, lần sau còn muốn đi vào, có thể đến chỗ tôi nhận cái mới."