Trong lúc nhất thời người xung quanh đều chưa kịp phản ứng, chẳng ai ngờ đến chú hề sẽ ra tay nhanh như vậy. Hơn nữa còn là dưới tình huống bọn họ không phản ứng kịp.
Lấy cách chết không có một chút báo trước này, hoàn toàn không có người nào có thể ngăn cản!
Đột nhiên không biết người nào la lên một tiếng: "Các người nhanh nhìn cổ của cô ấy kia!"
"Cô ấy" là ai không cần nói cũng biết, mọi người theo bản năng nhìn về phía cô gái tóc đuôi ngựa.
Sau đó tất cả mọi người đều trợn to mắt, hoảng sợ nhìn một màn này.
Chỗ cổ bị cắt đứt lấy một loại tốc độ cực nhanh mọc ra thịt non, thịt non sinh trưởng ngày càng nhiều, càng lớn, quấn quýt vào nhau, dần dần tạo thành một quả cầu thịt hình tròn.
"Cô ta là muốn mọc ra một cái đầu mới sao?" Không biết là ai hỏi ra vấn đề này.
Mặc dù suy đoán này không có vấn đề gì cả, nhưng lời này làm cho Tô Dung hơi run rẩy khóe miệng. Cô nhíu mày nói: "Đầu mới mọc ra, người sẽ biến thành cái dạng gì?"
"Có thể biến thành quỷ quái?" Bạch Liễm không xác định nói, trước khi cái đầu kia còn chưa mọc ra hết, hiện tại nói gì cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Cái đầu dần dần thành hình, mọi người cũng dần dần nhìn ra được bộ dạng của nó, Tô Dung nhíu mày nói: "Là chú hề."
Không sai, cái đầu kia rõ ràng là đầu của chú hề, mặc kệ là cái miệng kéo tận mang tai hay là đôi mắt không có tròng trắng đều giống như như đúc.
Giống như chú hề sống nhờ ở trong cơ thể của cô gái tóc đuôi ngựa cũng đã thành công tu hú chiếm tổ rồi.
Sau khi cái đầu của chú hề hoàn toàn mọc ra, nó bộc phát ra một trận tiếng cười quái dị. Một giây tiếp theo biến mất tại chỗ.
"Biến mất rồi?" Tô Dung kinh ngạc nhìn một màn này, vốn dĩ cô cho rằng sau khi cô gái biến thành chú hề sẽ bắt đầu đại sát tứ phía, hoặc là nói cái gì đó, lại không ngờ cứ biến mất như vậy.
Có một loại cảm giác đầu voi đuôi chuột, làm cho người ta không nghĩ ra.
Đột nhiên, màn hình vốn dĩ đã tắt lại sáng lên, làm cho mọi người đều giật mình.
Chú hề quỷ quái lại xuất hiện ở trên màn hình lớn, hiển nhiên rất hài lòng với chuyện xảy ra mới vừa rồi. Không để cho mọi người chờ lâu, dưới ảnh mắt cảnh giác của tất cả mọi người, 'nó' cố làm ra vẻ chán nản, nhún vai nói: "Đúng rồi, có một việc quên nói."
Trong lòng mọi người đều dâng một cảm giác xấu.
Quả nhiên, chú hề nở một nụ cười vô cùng khoa trương hơn lúc trước, giống như chưa tất cả ác ý của thế giới này: "Nếu như người bị ký hiệu giết một người, có thể làm trì hoãn hành động của chú hề 10 phút."
Nói xong, cũng giống như lúc trước, màn hình lớn đột nhiên tối đen, tất cả đều dừng lại.
Sự yên lặng không chỉ có màn hình lớn, còn có tất cả mọi người trên quảng trường.
Giết một người có thể trì hoãn 10 phút, đây có thể nói là cách giải quyết mới khi không có cách nào đụng chạm vào người khác năm giây để dời ký hiệu.
Mặc dù không thể tiêu trừ ký hiệu, nhưng có thể chết chậm lại cũng rất tốt.
Tin tức này nói ra sau cái chết của cô gái tóc đuôi ngựa thật sự có thể nói là quá âm hiểm. Lúc này những người khác đã ý thức được mình hoàn toàn không có cách nào ngăn cản chú hề giết người, một khi bị ký hiệu, gần như phải chết.
Mà từ một loại ý nghĩa nào đó, hành động của những điều tra viên khác đã làm rét lạnh những người bị ký hiệu. Nếu như Đường Linh thành công thả người ra thì mọi chuyện còn dễ nói, nhưng hết lần này đến lần khác cô gái đuôi ngựa là chết ở trong lồng.
Rất khó nói đây không phải do 'nó' cố ý.
Tóm lại, lấy tình huống bây giờ, người bị ký hiệu muốn sống, cũng chỉ có hai lựa chọn là dời ký hiệu và giết người.
Tương đương với chuyện để cho điều tra viên bình thường và điều tra viên bị ký hiệu đứng về phía đối lập.
Đừng thấy người bị chọn trúng chỉ có 10 người, ở chỗ này lại có năm sáu trăm điều tra viên. Nhưng dưới tình huống không có cách nào xác nhận rốt cuộc là ai, nhất định sẽ tạo thành hỗn loạn to lớn.
Vĩnh viễn không nên xem thường năng lực giết hại lẫn nhau của loài người.
Thật ra sau chuyện này cũng không cần phải nhìn, đơn giản chính là cãi vả, nhục mạ, phân chia. Lòng người khó đoán, nghi ngờ lẫn nhau, chuyện này đã đủ cho phần lớn người không có cách nào hợp tác với nhau.
Bởi vì còn cần hoàn thành nhiệm vụ, Tô Dung quay đầu, tùy tiện chọn con đường 'Khu công viên vương quốc kiến' để rời đi.
"Em có cái nhìn gì đối với giai đoạn thứ hai của trò chơi?" Bạch Liễm không tiến hành phê bình cách làm mới vừa rồi của những điều tra viên kia, anh trực tiếp hỏi về thông tin được chú hề trên màn hình nhắc đến.
Bởi vì xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên tin tức này không được thảo luận. Nhưng nội dung mà nó bao hàm có không ít, tất nhiên là đáng giá thảo luận. Nói thật, giai đoạn một đã quá khó, đoán chừng những điều tra viên kia thật sự không muốn biết, giai đoạn thứ hai của trò chơi sẽ có độ khó gì chờ bọn họ.
"Dựa theo lời của chú hề, trò chơi giết người đáng chết này chia làm hai giai đoạn. Có thể khẳng định là, giai đoạn một có liên quan đến giai đoạn thứ hai." Tô Dung suy nghĩ một chút, trả lời: "Bản thân em suy đoán tiến trình của giai đoạn một sẽ có ảnh hưởng đến giai đoạn thứ hai, nhưng ảnh hưởng như thế nào, bây giờ em không nói ra được."
Sở dĩ suy đoán như vậy, là dựa vào suy luận mà ra. Nhất định giai đoạn một và giai đoạn thứ hai sẽ có liên quan, nếu không cũng không được tính là một trò chơi. Lấy tính cách thể hiện ra của 'nó' trong [Quái đàm quy tắc cố định] này, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện không hoàn mỹ này.
Còn về suy đoán tiến trình của giai đoạn một ảnh hưởng đến giai đoạn thứ hai, đơn giản là vì Tô Dung cảm thấy nếu mình là người thiết kế trò chơi, đoán chừng sẽ thiết kế như vậy.