Cô không cảm thấy cô gái đuôi ngựa kia có thể sống được. Hơn nữa không ngoại dữ liệu, chỉ cần cô ấy vừa chết, toàn bộ "Khu vui chơi Mắt To" sẽ náo loạn.
Nhìn những người khác đang giằng co bên trong quảng trường, đột nhiên Tô Dung nghĩ đến cái gì đó, lấy ra máy chụp ảnh mà nhân viên bán vé cho lúc trước, chụp một tấm hình về phía quảng trường.
Hành động này của cô hấp dẫn sự chú ý của Bạch Liễm, gần như trong nháy mắt anh lập tức hiểu được ý của cô: "Em cảm thấy tình cảnh này có quan hệ đến quy tắc 4?"
Quy tắc 4 chính là [mỗi nhân viên đều sẽ được trang bị máy chụp hình, mời mang theo bên ngoài, lúc đi đến mỗi một trò chơi mới, dùng máy chụp ảnh ghi lại khoảnh khắc tốt đẹp của khu vui chơi].
Tô Dung gật đầu, sau khi hình ra thì kiểm tra một chút. Sau đó nhíu mày nói: "Anh đến xem một chút đi."
Nhận lấy máy chục hình Bạch Liễm không nhìn được chật lưỡi: "Nhìn qua thật sự rất kinh khủng."
Bên trong tấm hình, có 10 điều tra viên đứng ở vị trí bất động, khóe miệng kéo đến mang thai, đôi mắt đen một mảnh như chú hề. Không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào ống kính, giống như đang mỉm cười quỷ dị với người xem hình.
Rõ ràng hoàn toàn không có người nào chú ý đến bọn họ, nhưng hết lần này đến lần khác người xảy ra vấn đề trong hình đều đang nhìn về phía ống kính.
Tô Dung hơi suy nghĩ một chút, nói ra suy đoán trong lòng mình: "Những điều tra viên bị chọn trúng này, giống như bị quỷ quái bám vào người."
Có thể khẳng định, mười người trong hình phù hợp với quy tắc, chắc là người bị ký hiệu.
Nếu như trên người những lời này chỉ là bị ký hiệu, vậy chắc sẽ không biết động, càng không biết lúc ống kính chụp bọn họ, còn nhìn về phía ống kính.
Nhưng nếu như theo lời của cô, những người này đã bị chú hề quỷ quái bám vào người, như vậy bây giờ các biện pháp bảo vệ mà các điều tra viên dùng cũng không có lợi ích gì cả. Tổn thương của người hề đối với người bị ký hiệu là đến từ bên trong, mà không phải là bên ngoài. Cứ như vậy, trừ phi có đạo cụ [Đồ chơi thế thân], nếu không bọn họ hoàn toàn không thể thoát được.
Chẳng qua có thể nhìn ra, người bị chọn trúng đều không biết mình sẽ chết như thế nào, nếu không cô gái tóc đuôi ngựa cũng sẽ không đứng ra.
Như vậy, rốt cuộc tại sao bọn họ lại biết mình bị chọn trúng?
Rất nhanh Tô Dung đã hiểu, nếu chú hề bám trên người của bọn họ, có thể từ trong thân thể nói chuyện với bọn họ cũng không có vấn đề gì.
Mà những điều tra viên này không phải người ngu, sau khi nghe bên trong thân thể phát ra tiếng nói, chắc chắn sẽ không lộ ra chân tướng, đây cũng chính là nguyên nhân những người khác không phát hiện ra sự khác thường của bọn họ.
"Cô gái kia sẽ chết." Bạch Liễm khẳng định nói.
Nghe vậy, Tô Dung nhìn về phía anh. Phán đoán của hai người đều giống nhau, chỉ là không biết Bạch Liễm suy nghĩ sâu bao nhiêu.
Đối mặt với ánh mắt của cô, Bạch Liễm hiểu, chủ động nói: “'Nó' có khả năng thất bại, nhưng ít nhất sẽ không vào lúc mới bắt đầu. Bây giờ bọn họ làm ra các biện pháp phòng ngự, chẳng lẽ em cảm thấy có tác dụng sao? Nếu như có người cho cô gái kia một đạo cụ quái đàm bảo vệ tính mạng, trái lại có lẽ có thể chống đỡ một chút. Nhưng như bây giờ..."
Trái lại phán đoán này cũng rất chính xác, Tô Dung gật đầu, nói ra suy nghĩ của mình. Hai người nhìn nhau một cái, đột nhiên Bạch Liễm nhíu mày nói: "Em nói trong những điều tra viên kia, có bao nhiêu người ý thức được chuyện này?"
Bọn họ không có máy chụp hình, trái lại không nghĩ giống với suy nghĩ của Tô Dung. Nhưng suy nghĩ của Bạch Liễm thì cũng không khó đoán, đại khái sẽ có nhiều người nghĩ đến.
Nhưn dưới tình huống này, không có một người đứng ra cứu cô gái tóc đuôi ngựa, cho dù nói một câu bọn họ làm như vậy là không được cũng không có một người nào.
Còn không chờ Tô Dung đáp lại, lập tức nghe được âm thanh: "Như vậy hoàn toàn không cứu được cô ấy đi?"
Hai người đồng thời nhướng mày, nhìn về phía đám điều tra viên. Người nói chuyện chính là một người đàn ông cao lớn, anh ấy hơi nhíu mày, nhìn về phía Adam nhốt cô gái lại: "Cậu thả cô ấy ra, như vậy hoàn toàn không cứu được cô ấy."
"Sao anh biết là không cứu được?" Adam còn chưa nói chuyện, người nước ngoài đi theo cậu ta đã lập tức nói.
"Cậu nói đi? Chút chuyện mà các người làm, chẳng lẽ 'nó' không nghĩ đến?" Ở trong mắt người đàn ông, vấn đề này quá ngu ngốc. Anh ấy cũng lười chế giễu, nhìn về phía Adam: "Nếu không cứu được, vậy thì thả cô ấy ra đi."
Hình như Adam muốn nói gì đó, nhưng lại bị người phía sau lôi kéo một chút, cậu ta mím môi, lúc này mới khoe khoang: "Để cho cô ta đi ra? Đó là chuyện không thể nào? Nếu anh biết chúng ta không cứu được cô ta, vậy thả cô ta ra không phải tương đương với chuyện thả hổ về rừng sao?"
Mặc dù cách xa, nhưng bởi vì tăng nhiều điểm thuộc tính, lại có thể chất tốt, Tô Dung nhìn thấy rất rõ cảnh tượng này. Cô cùng được xem là chuyên gia xem sắc mặt, rất dễ dàng phát hiện: "Lời này không thật lòng."
Bạch Liễm gật đầu: "Người phía sau cậu ta đang ngăn cản cậu ta, những người này là muốn đẩy cậu ta ra ngoài chắn đao."
Lúc này cuối cùng Đường Linh cũng mở miệng: "Cô nghĩ như thế nào?" Cô ấy là đang hỏi cô gái tóc đuôi ngựa bị giam trong trận ngôi sao sáu cánh.
Cô ấy hỏi xong còn cam kết: "Nếu như cô muốn đi ra, tôi sẽ giúp cô."
"Tôi..." Vốn dĩ cô gái tóc đuôi ngựa nghe xong lời của Adam sắc mặt trở nên ảm đạm, sau khi nghe được lời của Đường Linh đôi mắt chợt sáng lên, coi như phải chết cô ấy cũng muốn giãy giụa một chút. Vẫn tốt hơn là bị nhốt ngồi chờ chết.
"Ầm!"
Nhưng cô ấy mới vừa nói ra được một tiếng, đột nhiên một tiếng ầm vang lên, đầu của cô ấy giống như một quả dưa hấu vỡ ra. Máu và não văng khắp nơi, thân thể đang đứng cũng chậm rãi ngã xuống.