Tô Dung gật đầu với Bạch Liễm một cái, cô đi đến hỏi nhân viên phụ trách trò chơi này: "Chúng tôi muốn đi vào kiểm tra tháp thả này có vấn đề gì hay không, có thể mở ra cho chúng tôi không?”
"Xin lỗi, bởi vì một lần mở tháp thả tiêu hao nhiều năng lượng, cho nên phải chờ người đến đông đủ mới được."
Nhân viên nở một nụ cười chuyên nghiệp nói.
Tô Dung bày tỏ đã hiểu, yên lặng chờ đám người đến.
Cũng may chắc là hiểu ở quảng trường cãi vả đùn đẩy trách nhiệm cũng không được cái gì, các điều tra viên rất nhanh đã phân nhóm đi đến các khu công viên. Mấy điều tra viên vừa đi đến, liếc mắt một cái đã nhìn thấy tháp thả cao nhất.
Tiền Sâm là một điều tra viên đã thông qua sáu lần quái đàm quy tắc, lúc trước anh ta đã buông tha ba lần tham gia [Quái đàm quy tắc cố định], lần này cuối cùng cũng lấy hết dũng khí mà đăng ký.
Nói thật lần này anh ta nguyện ý ghi tên mình vào danh sách hoàn toàn không có suy nghĩ xa vời là giải cứu thế giới, nguyên nhân thật sự chính là bởi vì quả thật Tiền Sâm không muốn mỗi ngày lo sợ bất an, sợ mình bị quái đám quy tắc chọn trúng, thất bại ở bên trong, sau đó lấy nguyên nhân gì đó chết ở ngoài.
Mọi người điều biết [Quái đàm quy tắc cố định] rất khó, nếu như có thể thông quan, như vậy khi thông quan quái đám quy tắc bình thường cũng sẽ không làm cho anh ta sợ hãi giống như lúc trước nữa.
Còn nếu như chết ở chỗ này, vậy cũng coi như được giải thoát, mặc kệ như thế nào, đối với anh ta mà nói, tham gia cũng là một lựa chọn tốt.
Lúc nghe được trò chơi đáng chết này từ chú hề kia, thực không giấu giếm, Tiền Sâm đã bắt đầu hối hận vì đã đăng ký vào chỗ này. Anh ta không sợ chết dưới tay quỷ quái, chết ở trong bẫy của quái đàm quy tắc. Nhưng nếu chết dưới sự lục đục nội bộ của loài người, vậy cũng không khỏi quá bực bội đi!
Nhìn quy tắc của trò chơi này, là muốn tạo đề phòng đối lập giữa những điều tra viên. Vốn dĩ anh ta cho rằng ít nhất người Hoa sẽ giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ nhìn lại đúng là hoàn toàn vọng tưởng.
Cũng không ai muốn bị ký hiệu hoặc là bị giết chết, tất nhiên không thể nào quá thân thiết với những người khác được.
Đi theo bên cạnh anh ta chính là một cô gái nói chuyện mấy câu lúc mới vào quái đàm, hai người vẫn luôn đi chung một chỗ. Tiền Sâm tự nhận không nhìn thấy chút sơ hở nào trên người đối phương, cô ấy chắc không phải là người bị chọn trúng.
Ở trong quái đám quy tắc hành động một mình thật sự quá nguy hiểm, quả nhiên vẫn phải có một người đi cùng mới được.
Mặc dù không cho rằng đối phương có vấn đề, nhưng Tiền Sâm vẫn cảnh giác giữ khoảng cách ba mét trở lên với đối phương, đảm bảo nếu đối phương muốn đến gần, anh ta có thể kịp thời chạy trốn.
Làm cho người ta yên tâm là, hiển nhiên cô gái kia cũng nghĩ như vậy, cẩn thận duy trì khoảng cách ba mét với anh ta, không có vượt qua ranh giới một chút nào.
Tô Dung nhìn thấy cách đó không xa có hai người duy trì khoảng cách kết bạn mà đi thì hơi kinh ngạc, nói nhỏ bên tai Bạch Liễm: "Nếu như em nhớ không nhầm, hình như trong tấm hình, cô gái kia là người có khuôn mặt quỷ quái đúng không?”
"Là cô ta." Sau khi Bạch Liễm nhìn kỹ, cũng lập tức gật đầu. Trí nhớ của hai người bọn họ rất tốt, tất nhiên sẽ không nhớ nhầm.
Tô Dung hơi buồn cười nhướng mày một chút, nhìn hai người cùng đi đến trước tháp thả, lại đi hỏi thăm nhân viên giống với bọn họ mới vừa rồi.
Rất nhanh hai người bọn họ đã hỏi xong, Tiền Sâm không hiểu hỏi: "Xem không hiểu quy tắc, nhìn một cái cũng biết tháp thả này rất nguy hiểm đi? Tại sao phải đến cái này trước?"
"Không phải trong quy tắc đã nói rồi sao? Chỉ có một ít trò chơi trong khu vui chơi mới có con dấu. So sánh với những nơi khác, chẳng lẽ anh không cảm thấy ở chỗ này có thể đạt được con dấu nhất sao?"
Nghe được câu này, Bạch Liễm và Tô Dung nhìn nhau một cái. Hiển nhiên bọn họ lấy được tin tức mới, đó chính là điều tra viên cần phải lấy được con dấu. Mà con dấu này chắc là thông qua chơi các hạng mục trò chơi trong khu vui chơi mới có thể lấy được, nhưng không phải mỗi một trò chơi đều sẽ có.
Mà Tô Dung dựa theo kinh nghiệm thám tử phân tích, lời của cô gái bị ký hiệu không có vấn đề gì cả. Vì không để cho điều tra viên đạt được con dấu, "nó" nhất định sẽ đặt con dấu ở trên trò chơi nguy hiểm, khó mà chơi được.
Trong quy tắc không có nói trò chơi nào càng khó chơi hơn, nhưng nếu như dựa theo thực tế để suy đoán, nhất định là những trò chơi kích thích có tính mạo hiểm cao sẽ khó chơi hơn.
Trong đó tháp thả chính là một hạng mục trò chơi kích thích nổi tiếng.
Tiền Sâm bị lý do này thuyết phục: "Cô nói đúng, thà đi đến những trò chơi dễ thử vận may, còn không bằng trực tiếp chơi lớn.”
Muốn bắt đầu trò chơi, cần có tám du khách.
Tiền Sâm và cô gái kia đứng ở một bên chờ những người khác đến, suy nghĩ này không chỉ có mình bọn họ nghĩ đến, không lo không có người nào đến.
Nhìn động tác của bọn họ, Tô Dung hơi nheo mắt lại: "Bọn họ không đến thăm dò tin tức với những nhân viên như chúng ta sao?"
Mọi người đều là người có kinh nghiệm, tất nhiên không thể nào sợ hãi rụt rè với dân địa phương giống với người mới được. Trong lòng phần lớn điều tra viên có kinh nghiệm, dân địa phương tương đương với túi tài liệu tìm hiểu bối cảnh, nói chuyện nhiều một chút cũng không có chỗ xấu nào, có lẽ còn có thể thăm dò được tin tức có tác dụng.
Nhưng hai người này lại không có chủ động đến tìm bọn họ nói chuyện, điều này hiển nhiên có vấn đề.
Nghe cô nói như vậy, Bạch Liễm mới chú ý đến điểm này. Vốn dĩ anh không phải là điều tra viên, tất nhiên không biết giữa các điều tra viên còn có mấy thứ này.