Anh suy nghĩ một chút lại hỏi: "Có phải liên quan đến quy tắc thứ 9 không?”
Quy tắc thứ 9 [du khách sẽ không nhờ bạn giúp đỡ].
Quy tắc này đặt trên người bọn họ chính là nói du khách sẽ không chủ động tới tìm bọn họ nói chuyện nhờ giúp đỡ, mà nếu đặt trên người điều tra viên, có lẽ ở trong quy tắc của điều tra viên có một loại quy tắc không cho điều tra viên nói chuyện với nhân viên áo xanh.
"Có chút đạo lý..." Tô Dung hiểu lời của Bạch Liễm, đây có lẽ chính là nguyên nhân điều tra viên không đến tìm bọn họ. Nhưng giải quyết một nghi ngờ, cô cũng không cảm thấy thoải mái, trái lại chân mày vẫn nhíu thật chặt.
Chú ý đến vẻ mặt của cô, Bạch Liễm cũng trở nên nghiêm túc. Anh biết Tô Dung có thể lộ ra loại biểu cảm này, nhất định là phát hiện ra thứ gì đó không tốt: "Em nghĩ ra được cái gì sao?"
“ ‘Nó’ đang đề phòng chúng ta."
Thấy mầm biết cây, trong quy tắc cố gắng không để cho bọn họ trao đổi với nhau, nếu như không phải là vấn đề gì đặc biệt, vậy hiển nhiên "nó" đang đề phòng những nhân viên áo xanh lá cây như bọn họ, phòng ngừa bọn họ cung cấp tin tức cho điều tra viên, hoặc là lấy được tin tức từ trên người điều tra viên.
Nhưng mặt ngoài thân phận mà Hạ Chi Hành sắp xếp cho bọn họ chính là dân địa phương bình thường bên trong thế giới quái đàm, theo lý thuyết "nó" không thể đề phòng bọn họ như vậy.
Cho nên Tô Dung mới ý thức được chỗ không đúng.
Vốn dĩ Bạch Liễm rất thông minh, cũng đã hợp tác phá án rất lâu với Tô Dung, vừa nghe đến lời của Tô Dung lập tức hiểu được ý của cô: "Em nghi ngờ "nó" phát hiện được thân phận thật của chúng ta? Không đúng, chắc là "nó" nghi ngờ chúng ta là người do Hạ Chi Hành xếp vào, chẳng qua không biết em chính là 'Cà Phê' đi."
Nếu như "nó" biết 'Cà Phê' tiến vào đây, vậy quái đám quy tắc này hoàn toàn không cần nhằm vào các điều tra viên, trực tiếp nhằm vào cô là được.
Dù sao mặc kệ là ‘Ý thức thế giới’ hay là "nó" đều biết Tô Dung và Bạch Liễm chính là chúa cứu thế của thế giới này. Bây giờ Bạch Liễm đang nằm trong tay "nó", dựa vào lời của Bạch Liễm, anh không có cách nào giết chết "nó", tất nhiên không có cách nào trở thành chúa cứu thế. Như vậy chúa cứu thế chỉ có thể là Tô Dung.
Dưới tình huống này, "nó" sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết cô. Một [Quái đàm quy tắc cố định] được xem là cái gì? Trực tiếp biến thanh nơi vây nhốt giết chết Tô Dung là được.
"Em cũng nghĩ như vậy." Tô Dung gật đầu một cái, trái lại cô không có trách Hạ Chi Hành, muốn nhét người dưới mi mắt của "nó” hoàn toàn không bị phát hiện là chuyện gần như không thể nào, "Em đoán "nó" chỉ biết hai người chúng ta có vấn đề, nhưng không biết là vấn đề ở chỗ nào."
Lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, sáu điều tra viên đã đến đủ. Nhân viên áo xanh dương nói vào trong loa gắn ở đình: "Mời tám du khách mới vừa đặt trước trò chơi tháp thả tới trước tháp thả làm chuẩn bị."
"Tám người? Tiểu Mẫn, nếu như tôi nhớ không nhầm, cộng thêm hai người chúng ta, không phải chỉ tổng cộng có sáu người thôi sao?" Tiền Sâm có chút nghi ngờ gãi đầu một cái, thật sự có chút không hiểu.
Cô gái bị ký hiệu, cũng chính là Tiểu Mẫn lắc đầu một cái: "Tôi cũng nhớ là như vậy, có thể là có điều tra viên đến sớm hơn chúng ta.”
Hai người vừa nói vừa đi đến trước tháp thả, sau đó bất ngờ nhìn hai người Tô Dung và Bạch Liễm chậm rãi đi đến.
Hiển nhiên không chỉ có hai người bọn họ kinh ngạc, mấy điều tra viên khác cũng rất kinh ngạc. Bọn họ không nghĩ đến sẽ có nhân viên tham gia trò chơi với mình, còn là nhân viên áo xanh lá cây.
Sẽ không có vấn đề gì chứ?
Ánh mắt mấy người kia nhìn về phía hai người Tô Dung không nhịn được mang theo mấy phần cảnh giác.
Đối mặt với loại ánh mắt cảnh giác này, hai người Tô Dung và Bạch Liễm làm bộ không thấy, cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, lộ ra vẻ không muốn nói chuyện với bọn họ.
Loại thái độ này trái lại làm cho mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mà đây cũng là hiệu quả mà Tô Dung Bạch Liễm mong muốn, đối mặt với người có lòng nghi ngờ nặng, nói chuyện với bọn họ sẽ chỉ càng làm cho bọn họ nghi ngờ. Không bằng bày ra vẻ lạnh lùng, có lẽ còn có thể để cho bọn họ tự tìm đến tận cửa.
Ngồi vào ghế của tháp thả, một hàng tổng cộng có tám vị trí, Tô Dung ngồi ở chỗ rìa nhất, bên cạnh chính là Bạch Liễm. Trước khi bọn họ đi lên, nhân viên còn cố ý hỏi một câu: "Các người thật sự muốn đi lên sao? Ở phía dưới kiểm tra máy móc cũng không có vấn đề gì?"
Làm như vậy đúng là không có vấn đề gì, nhưng mục đích của bọn họ cũng không phải là thật sự vì kiểm tra. Mới vừa rồi từ thái độ của điều tra viên có thể thấy, bọn họ không thể nào giúp đỡ Tô Dung và Bạch Liễm. Đã như vậy cũng chỉ có tự mình ra trận mà thôi.
"Dù sao thiết bị trò chơi này cũng là một hạng mục trò chơi lớn, vẫn là đích thân trải nghiệm tương đối đáng tin hơn." Tô Dung cười nói.
Nhân viên cũng không khuyên nữa, bắt đầu cài dây an toàn cho bọn họ, người đầu tiên chính là Tô Dung. Tô Dung hỏi: "Dây an toàn này có chắc chắn không?"
Nhân viên nhìn cô một cái, gật đầu, trong mắt có một tia đồng tình không dễ bị phát hiện: "Vô cùng bền chắc, tuyệt đối cột chặt cô vào trong ghế."
Lời này rất là thú vị, theo lý thuyết, dây cài an toàn chắc chắn là chuyện tốt, nhưng phối hợp với ánh mắt đồng tình kia, cùng với phương thức nói chuyện kỳ lạ, vậy hiển nhiên không phải là chuyện tốt.
Tô Dung hơi chớp mắt, hỏi: "Có thể phiền cô không cần cài dây an toàn cho tôi không?"
"Nhưng nếu như không cài dây an toàn, lúc tháp thả tung lên cô sẽ trực tiếp xảy ra chuyện." Đối với suy nghĩ không chính chắn này, nhân viên nhanh chóng giải thích.