Nơi này lại không có thứ gì tuân theo quy luật vật lý, nếu không cài tốt dây an toàn, vậy hoàn toàn không cần quy tắc phát huy tác dụng, sẽ trực tiếp chết.
"Không sao." Tô Dung từ trong túi móc ra một chai nước nhỏ màu vàng nửa trong suốt, chất lỏng sềnh sệch vẩn đục, "Tôi có mang theo nhựa cao su."
Đây là một trong những thứ mua được từ chợ quỷ, chỉ có cái này và đèn pin là có tác dụng nhất. Còn áo choàng đen và những thứ khác, Tô Dung đã dùng [Ví sinh tiền] kiểm tra một lần, phát hiện ngay cả đạo cụ quái đàm cũng không được tính.
Mà nhựa cao su này lại bất ngờ chính là đạo cụ quái đàm có phẩm chất màu trắng, tác dụng giống với người bán nói. Sau đó cô cũng chịu đựng chán ghét thí nghiệm một chút, nếu lấy một lượng thật lớn, quả thật tính dính rất mạnh. Nói thật chất béo tinh khiết làm nhựa cao su có thể đạt đến cường độ này, Tô Dung rất khó không nghi ngờ người bán là dùng chất béo gì chế tạo ra.
Dĩ nhiên nhân viên không biết lai lịch thật sự của những thứ này, cô ta còn tưởng rằng Tô Dung đặc biệt vì muốn hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra mà chuẩn bị: "Thì ra là như vậy, vậy tôi cũng sẽ không cài cho cô."
Nếu như là điều tra viên, cô ta sẽ không đồng ý yêu cầu của đối phương. Nhưng Tô Dung cũng là một nhân viên, mặc dù là nhân viên đồng phục xanh lá cây, nhưng ở trong lòng cô ta, địa vị của Tô Dung cao hơn điều tra viên rất nhiều, tất nhiên cô ta cũng nguyện ý giúp đỡ một chút.
Tô Dung dùng chất béo dán cái mông và sau lưng của mình vào ghế dựa, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Liễm: "Anh có cần hay không?"
"... Anh đang suy nghĩ một vấn đề." Bạch Liễm không trả lời vấn đề này, hơi nặng nề nói đến chủ đề khác.
Tô Dung rất cho mặt mũi hỏi: "Vấn đề gì?"
"Rốt cuộc mục đích anh đi theo em vào chỗ này là cái gì?" Trên mặt Bạch Liễm tràn đầy bất đắc dĩ, vốn dĩ anh nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra anh cũng có thể giúp đỡ Tô Dung, lúc này mới đi theo vào quái đàm quy tắc này.
Nhưng mới vừa rồi nhìn hành động của Tô Dung, anh lập tức ý thức được nhiệm vụ này không có phần của mình, vậy anh đến chỗ này làm gì?
"Nguy hiểm còn chưa có đến, lỡ như có chỗ cần đến anh thì sao?" Tô Dung nói lời an ủi, mặc dù cũng không có thành công an ủi.
Lúc hai người lặng lẽ nói chuyện, dây an toàn của những người khác đều được cài chặt. Bọn họ cũng nghe được lời trước đó của Tô Dung, mặc dù không biết vì sao không cài dây an toàn, nhưng bọn họ cũng định bắt chước làm theo. Đáng tiếc nhân viên phục trách tháp thả lại từ chối bọn họ.
Vẫn là câu nói trước, hai người Tô Dung chính là nhân viên của khu vui chơi, tất nhiên giúp đỡ một chút, nhưng điều tra viên này dựa vào cái gì chứ? Nhân viên chính thức đều hận không để cho điều tra viên chết ở chỗ này.
Bất đắc dĩ những người này chỉ đàng hoàng nhìn nhân viên cài dây an toàn cho mình. Chỉ là trên thực tế, nếu như không cài dây an toàn bọn họ cũng không thể an toàn thông qua trò chơi này, trái lại không bằng trước nhìn tình hình một chút đã.
Dây an toàn của tất cả mọi người đều đã được cài chặt, nhân viên đi ra ngoài, trở lại đình nhỏ, tiếng raido tự động vang lên: "Một phút sau tháp thả sẽ bắt đầu chạy, mời các vị du khách chuẩn bị sẵn sàng, tháp thả kích thích lập tức bắt đầu."
Một phút cũng không dài, mặc dù rất căng thẳng, nhưng cũng thoáng qua là đến. Rất nhanh tháp thả bắt đầu từ từ dâng lên.
Trong nháy mắt nó dâng lên, Tô Dung nghe được tiếng "két két" làm cho người ta ê răng. Rất hiển nhiên là phát ra từ trong máy móc phía sau mình.
Loại âm thanh này để cho người nghe cảm thấy rất quen tai, du khách ngồi trên ghế đang từ từ được nâng lên cao không hẹn mà run lên. Tiền Sâm nghi ngờ hỏi: "Tiếng động này... Nghe vào giống như tiếng đinh ốc bị lỏng ra?"
Những người khác: "..."
Đinh ốc của tháp thả bị dãn ra, ai cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nhất thời một người đàn ông trở nên luống cuống, la lớn: "Cứu mạng! Tôi muốn đi xuống! Tôi không chơi nữa, để cho tôi xuống!"
"Xin lỗi, sau khi ngồi lên ghế của tháp thả thì không thể đi xuống." Nhân viên lễ phép nói thông qua radio: "Hy vọng ngài có thể vui vẻ hưởng thụ trò chơi này."
Người kia nghe vậy tức giận mắng to: "CMN chứ vui vẻ! Tháp thả của các người có vấn đề! Nhanh để cho chúng tôi đi xuống!"
Lúc này nhân viên không trả lời nữa, rõ ràng là muốn để cho bọn họ tự lực cánh sinh.
Tháp thả đang từ từ dâng cao lên, trái lại Tô Dung và Bạch Liễm cũng không căng thẳng. Có thể khẳng định, coi như tháp thả muốn rớt xuống, vậy khẳng định chính là lần dâng lên trên đỉnh tháp, cũng chính là lần thả thứ hai.
Cho nên bây giờ không có gì phải lo lắng, bọn họ có thời gian suy nghĩ tiếp theo nên ứng đối với nguy hiểm lần này như thế nào.
"Không nghĩ tới lại là tháp thả rớt xuống." Tô Dung hơi nhíu mày. “Trái lại thoải mái hơn em nghĩ nhiều."
Nhìn bộ dạng ung dung của cô, Bạch Liễm nhỏ giọng hỏi: "Em đã nghĩ ra cách rồi à?"
Đương nhiên anh biết rõ Tô Dung sẽ nghĩ ra được cách ứng phó.
Quả nhiên Tô Dung gật đầu: "Không có dây cài an toàn trói buộc, muốn chạy vẫn rất dễ dàng."
Đúng là như vậy, ở chỗ này dây an toàn đưa đến tác dụng xấu, nếu như tháp thả thật sự là vật thể rơi tự do, bị dây an toàn giữ lại không có cách nào rời khỏi ghế, vậy không khác gì chết cả.
Hiển nhiên mấy điều tra viên cũng ý thức được chuyện này, dồn dập muốn mở dây cài an toàn trên người.
Nhưng cũng không biết dây an toàn này làm bằng cái gì, dùng sức cái nào cũng không mở ra được.
Theo sự lên cao từng chút một của ghế tháp thả, rất nhanh đã đến bộ phận đầu tiên, cũng chính là toàn bộ ghế ngồi đã được dâng đến nửa đoạn tháp thả.