Dừng một giây ở vị trí này, mọi người lại nghe được tiếng máy móc giãn ra, làm cho người ta ê răng.
Đột nhiên, ghế ngồi nhanh chóng rơi xuống. Mất trọng lực to lớn làm cho mọi người thiếu chút nữa thét chói tai. Đây không phải là vấn đề sợ hay không, đơn giản gì là phản ứng sinh lý mà thôi.
Mà tám người ngồi trên ghế của tháp thả lại không lên tiếng.
Tô Dung và Bạch Liễm yên lặng là bởi vì khi còn ở thế giới cũ bọn họ đã thành thói quen chuyện từ trên cao rơi xuống này. Từ trên lầu cao bị đẩy xuống, rơi xuống từ cao tầng bị nổ tung, nhà lập sụp đổ... Ngay cả tai nạn máy bay cũng trải qua mấy lần, bây giờ đối với chuyện này bọn họ còn cảm nhận được chút quen thuộc.
Đây cũng là nguyên nhân mà cô có thể nhanh chóng suy nghĩ ra cách đối phó với nguy hiểm của trò chơi này. Không vì cái gì cả, kinh nghiệm nhiều. Gặp phải loại chuyện tương tự này nhiều lần, bọn họ còn không học được cách xử lý cũng quá ngu ngốc đi.
Trở về vấn đề hiện tại, hai người bọn họ không thét chói tai là chuyện hiển nhiên, nhưng những người khác yên tĩnh như gà thì rất là đáng để nghi ngờ.
Tô Dung như có điều suy nghĩ nói: "Xem ra trong quy tắc không để cho bọn họ kêu lớn tiếng?"
Giống như ở trong "vườn bách thảo Màu Đỏ", không để bọn họ kêu lớn tiếng, cũng không cho khóc nức nở.
Tháp thả lại bắt đầu chầm chậm lên cao, vượt qua vị trí chính giữa tháp thả mới vừa rồi dừng lại, đi thẳng đến chỗ cao nhất của tháp. Lần dâng lên này cũng rất khảo nghiệm tinh thần của người khác, cả quá trình dâng lêná, tiếng máy móc lỏng ra vang lên tràn đầy lỗ tai của mọi người.
Thậm chí một điều tra viên trong đó còn bị một con ốc ở phía trên rơi xuống đập vào đầu, tinh thần trực tiếp sụp đổ. Kêu khóc giùng giằng muốn để mình đi xuống.
Nhưng mà còn chưa chờ người này khóc được hai giây, đột nhiên cả người anh ta lẫn ghế trực tiếp rớt xuống.
Tất cả đều chỉ xảy ra trong chớp mắt, thậm chí người nọ còn chưa kịp phát ra tiếng gào, đã rơi xuống mặt đất rồi.
Một cô gái che miệng, hoảng sợ không dám nói lời nào. Cô ấy biết nếu mình hét lên, mình cũng có kết quả giống như vậy.
Mà Tô Dung ở một bên thì bình tĩnh nhỏ giọng nói với Bạch Liễm: "Xem ra không chỉ không được lớn tiếng kêu, khóc cũng không được."
Bạch Liễm gật đầu: "Chúng ta cũng nên tuân thủ một chút, tránh cho chuyện bất ngờ xảy ra."
Mắt thấy còn ba mét nữa là đến chỗ cao nhất, tiếng kẽo kẹt của toàn bộ tháp thả càng vang lớn hơn. Không một ai trong bọn họ nghi ngờ, chờ lát nữa nó sẽ trực tiếp rơi xuống. Nếu như quỷ quái làm hại, có lẽ những điều tra viên khác sẽ có cách. Nhưng đối mặt với loại tổn thương vật lý trong, lúc nhất thời mọi người cũng không biết nên làm như thế nào.
Tô Dung nhanh chóng cưỡng ép mình từ từ tách lưng của mình ra ghế sau lưng, lại từ từ đứng lên trên ghế. Tính dính của nhựa cao su rất tốt, nhưng chỉ cần chậm chậm kéo ra, vẫn có thể làm được.
Lặng lẽ đợi đến vị trí chỉ còn lại một mét là đến đỉnh tháp, Tô Dung làm ra bộ dạng kiểm tra, nhanh chóng dán giấy [Nhãn dán giám sát] lên trên đỉnh tháp, sau đó bôi nhựa cao su lên trên cột tháp, cô ôm lấy cây cột đã được dán nhựa cao su, trực tiếp rời khỏi cái ghế.
Cây cột là hình vuông, rất rộng, lấy chiều dài một tay của cô hoàn toàn ôm hết được, cho nên mới cần sự giúp đỡ của nhựa cao su.
Thấy hành động của cô, mấy điều tra viên khác đều sợ ngây người. Không nghĩ đến còn có loại cách làm này.
Có hai người trong đám điều tra viên cũng đã cởi được dây an toàn, theo thứ tự là Tiểu Mẫn và một người đàn ông khác. Người đàn ông nhanh chóng leo lên cây cột giống với Tô Dung. Không có nhựa cao su cố định trước, hệ số nguy hiểm tương đối lớn. Chẳng qua người này tốt hơn Tô Dung, tay chân của anh ta dài, trực tiếp ôm được cây cột, hai chân cũng bắt chéo quấn vào cây cột.
Bởi vì quan hệ vị trí, trái lại Tô Dung không chú ý đến sao bọn họ có thể cởi dây an toàn ra. Tiểu Mẫn nhìn Tô Dung, lại nhìn người đàn ông kia, khẽ cắn răng, đột nhiên hỏi Tô Dung: "Cô có thể giúp tôi không?"
Cô ta vừa nói ra lời này, không đợi Tô Dung trả lời, đã nhìn thấy trừ cô ta ra những điều tra viên khác đều dùng một loại ánh mắt kinh ngạc cộng thêm kính nể nhìn cô ta.
Ở trong mắt của bọn họ, cô gái này lại dám không tuân theo quy tắc. Mặc dù không chắc chắn quy tắc kia là thật hay giả, nhưng nguyên nhân chính là như vậy, không tuân theo nó cũng cần dũng khí rất lớn.
Nhưng cô gái kia cũng đã đi đến đường cùng, cô ta hiểu rõ năng lực của mình, nếu như cưỡng ép leo lên cây cột giống với người đàn ông kia, không nói đến chuyện không leo lên được. Chỉ lực va chạm thôi cũng đủ hành hạ cô ta gần chết. Hơn nữa vấn đề của cô ta giống Tô Dung, tay không đủ dài, nếu dùng hai tay ôm lấy cũng không tới được.
Bởi vì muốn lấy được đồ từ trên người của Tiểu Mẫn, Tô Dung gật đầu một cái: "Có thể, nhưng sau đó cô phải vô điều kiện đồng ý ba yêu cầu của tôi."
Thấy cô gái gật đầu, cô lập tức thoa nhựa cao su lên cột phía dưới cô, tỏ ý cô gái có thể bò lên giống cô.
Chỉ cần trước tiên cố định mình, tiếp theo cứ từ từ bò lên là được.
Là một điều tra viên, mọi người đều sẽ có một chút năng lực. Mà chuyện leo cây này cũng không khó học, chỉ cần lực cánh tay đủ mạnh thì sẽ rất dễ dàng.
Quả nhiên, cô gái tay chân nhanh nhẹn, thừa dịp hàng ghế trên tháp thả còn chưa lên đến đỉnh, nhanh chóng bò lên.
"Cứu... Nhanh cứu tôi với!" Tiền Sâm cúi đầu nhìn xuống dưới đất cao hơn hai mươi mét, cả người anh ta run lên, sợ hãi nhìn về phía Tiểu Mẫn.