Lại nhìn quy tắc của du khách thêm lần nữa, ánh mắt Tô Dung rơi vào quy tắc 17. Không nghi ngờ chút nào, quy tắc này cũng là chính xác. Trên vòng quay chọc trời có thể nhìn thấy toàn cảnh khu vui chơi, vậy có phải có thể nhìn thấy được cửa ra không?
Dựa theo suy đoán lúc trước của bọn họ, vòng quay chọc trời rất có thể ở 'Khu công viên chú hề'. Có lẽ cửa ra cũng có khả năng rất lớn là ở trong 'Khu công viên chú hề', Xem ra cuối cùng tất cả bọn họ cũng phải đi đến chỗ này một lần.
Quy tắc cuối cùng bị sai, chính là nửa câu sau, không có gì đáng nói, đơn giản chỉ là muốn mắng mười tám đời tổ tiên của "nó".
À, hình như "nó" không có tổ tiên.
Sau khi xem xong, Tô Dung trả phần quy tắc này cho Tiểu Mẫn, hơi nhéo mi tâm. Nói thật, quy tắc của du khách nhiều hơn một quy tắc so với quy tắc của nhân viên. Hai phần này kết hợp lại với nhau chỉ có thể lấy được một ít tin tức mới.
"Xem xong quy tắc rồi, vậy hai chuyện còn lại là gì." Tiểu Mẫn không muốn ở chỗ này chậm trễ thời gian, cho nên vội vàng hỏi. Cô ta còn muốn đi đến chỗ nhân viên phụ trách tháp thả hỏi thử có con dấu hay không.
Tô Dung đưa cho cô ta bốn tờ [Nhãn dán giám sát], mỉm cười nói: "Lúc đi tàu lượn siêu tốc cùng với xe lửa chạy vòng, tôi yêu cầu cô ngồi ở vị trí trước nhất, dán những nhãn dán này lên. Chú ý không nên để cho người ta nhìn thấy."
“Những nhãn dán này dùng để làm gì?" Tiểu Mẫn không nhận nhãn dán trước, cảnh giác nhìn Tô Dung.
Không đợi Tô Dung nói chuyện, Bạch Liễm cười nhạo một tiếng: "Có phải cô đã quên, cô thiếu cô ấy một mạng, mà không phải chỉ là một ân huệ bình thường tùy tiện nào đó."
Anh mới vừa nói lời này, nhất thời Tiểu Mẫn á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, cô ta thiếu Tô Dung chính là một cái mạng, còn là mạng của cô ta, có tư cách gì phải trả giá chứ?
Là bởi vì thái độ của Tô Dung rất tốt, cho nên cô ta có ảo giác mình ngang hàng với người ta, nhưng trên thực tế, cô ta đúng là không có lựa chọn nào khác.
Thấy Bạch Liễm nói giúp mình, Tô Dung cũng không giải thích gì thêm.
Trái lại Tiểu Mẫn cũng thức thời, ngoan ngoãn nhận nhãn dán. Cô ta cúi đầu, trong đôi mắt giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Mặc dù cô ta không biết Tô Dung để cho cô dán nhãn dán này vào hai hạng mục trò chơi kia là vì cái gì, nhưng nếu như cô không tự mình làm, vậy hiển nhiên không phải là chuyện tốt lành gì.
Nơi này có sự chênh lệch về tin tức, Tô Dung để cho cô ta đi làm là vì trò chơi tàu lượn siêu tốc và xe lửa chạy vòng có nguy hiểm cực lớn, cho nên cô mới không muốn tự làm.
Nhưng ở trong mắt Tiểu Mẫn, cô sắp xếp nhiệm vụ này cho mình là bởi vì nhãn dán có vấn đề, hoặc là nói, hành động dán nhãn dán lên thiết bị trò chơi có vấn đề.
Nếu cảm thấy có vấn đề, tất nhiên cô ta sẽ không làm, mặc dù Tô Dung đúng là giúp đỡ cô ta, nhưng cô ta cũng không thể bởi vì Tô Dung cứu cô ta một mạng, thật sự trả lại một mạng cho cô được. Nếu cô ta có quan niệm đạo đức như thế, mới vừa rồi sẽ không hại Tiền Sâm.
Mặc dù cô ta cúi đầu che dấu vẻ mặt trong bóng tối, nhưng mặc kệ là Tô Dung và Bạch Liễm cũng sớm đoán được suy nghĩ của cô ta.
Hai người nhìn nhau một cái, đối với loại người này, bọn họ có rất nhiều biện pháp đối phó. Lợi dụng sự chênh lệch về tin tức tiến hành lừa dối, uy hiếp vũ lực, trực tiếp đi theo giám sát... Nhưng Tô Dung lựa chọn biện pháp đơn giản nhất.
Cô lấy ra một tờ giấy: "Hợp đồng giấy, tôi nghĩ có lẽ cô biết cái này?"
Hợp đồng giấy là một đạo cụ quái đàm được sử dụng phổ biến hơn các đạo cụ quái đàm khác. Tiểu Mẫn cũng không phải là người không có kiến thức, lập tức nhận ra được vật này.
Sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi, ý thức được chỉ cần ký xong, mình sẽ không thể bằng mặt không bằng lòng. Nhưng bây giờ chạy trốn cũng không thực tế, dù sao trời mới biết hai nhân viên này có thực lực như thế nào.
Trong quy tắc có nói cách xa nhân viên áo xanh lá cây, chỉ sợ chính là nguyên nhân này.
"Tôi... Tôi muốn sống, cầu xin các người, có thể đừng bảo tôi làm chuyện này không." Cô ta định làm ra bộ dạng đáng thương cầu xin một con đường sống cho mình như lúc trước. Nhưng Tô Dung cũng không muốn để cho cô ta chết.
Không để ý Tiểu Mẫn cầu xin, cô đưa hợp đồng giấy cho Bạch Liễm, “Có bút không?"
"Tất nhiên là có, trên thực tế anh cũng có hợp đồng giấy." Bạch Liễm gật đầu một cái.
Nghe vậy, Tô Dung lập tức thu tay lại, cất hợp đồng giấy của mình đi: "Vậy dùng của anh đi.”
Mặc dù đạo cụ này thường gặp, nhưng cũng là dùng tiền quái đàm mua, có thể tiết kiệm một chút, tất nhiên là cần tiết kiệm.
Bạch Liễm không nhịn được cười khẽ một tiếng, từ trong hộp dụng cụ lấy ra một hợp đồng giấy. Về mặt này anh vô cùng có kinh nghiệm, từng điều khoản trong hợp đồng điều chọn lựa kỹ càng, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Thấy anh viết thoăn thoắt, lúc này Tô Dung mới quay đầu nhìn Tiểu Mẫn: "Muốn chúng tôi ở trên hợp đồng thêm một câu nhãn dán không có vấn đề gì, sẽ không mang lại ô nhiễm cho cô không?"
Nghe vậy, Tiểu Mẫn hiển nhiên sửng sốt một chút, cái này khác hoàn toàn với suy nghĩ của cô ta. Cô ta cẩn thận hỏi: "Vậy hành động dán nhãn dán vào đầu xe tàu lượn siêu tốc và xe lửa sẽ mang đến nguy hiểm cho tôi sao?"
"Không bị người nào phát hiện là được." Tô Dung thành khẩn: "Bị người phát hiện có thể xảy ra vấn đề."
Đối với điều tra viên mà nói không bị người phát hiện cũng không khó, cẩn thận một chút là được.
Nghe vậy, Tiểu Mẫn thở phào nhẹ nhõm. Cô ta muốn thu gom con dấu, bản thân cũng sẽ đi qua hai nơi này. Dán nhãn dán vào trên đầu xe chỉ cần ngồi ở hàng đầu tiên là được. Mà theo trình độ "công bằng" của quy tắc, sợ rằng ngồi ở chỗ nào, trình độ nguy hiểm cũng là như nhau, cho nên đối với cô ta cũng chỉ là một chuyện thuận tay mà thôi.