"Hợp đồng đã được viết xong, các người đến xem thử đi." Mà bên kia, hiệu suất của Bạch Liễm vô cùng nhau, viết xong một bản hợp đồng, đưa cho hai người.
Phía trên trừ viết chuyện mà Tiểu Mẫn phải làm, còn viết một ít lệnh cấm. Ví dụ như cấm cô ta tiết lộ giao dịch dán nhãn dán cho bất kỳ sinh vật nào. Không cho phép không hoàn thành nhiệm vụ, nếu không hoàn thành, vậy thì tiếp tục hoàn thành. Không cho phép bị những sinh vật khác phát hiện, nếu bị phát hiện có thể nói là việc mình muốn làm, tuyệt đối không nhắc đến bọn họ. Mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ, phải trở về tìm bọn họ báo cáo. Thời gian hết hạn của hợp đồng là khi quái đám quy tắc "Khu vui chơi Mắt To" kết thúc.
Những lời cam kết mới vừa rồi Tô Dung nói cũng được viết ở phía trên.
Dưới tác dụng của hợp đồng giấy, những thứ này đều có sự dốc sức của quỷ quái. Một khi Tiểu Mẫn không hoàn thành, dù có thể rời khỏi quái đám quy tắc này cũng sẽ tử vong. Mà nếu như cô ta chết trong quái đàm quy tắc, hợp đồng giấy này sẽ tự động bị tiêu hủy.
Mặc kệ Tiểu Mẫn có hoàn thành hết nhiệm vụ hay chưa, hoàn thành một nhiệm vụ nào, bọn họ đều có thể biết được, coi như Tiểu Mẫn tử vong, cũng sẽ không xuất hiện tình huống lặp lại hoàn thành nhiệm vụ lãng phí.
Tô Dung giơ ngón cái với Bạch Liễm: "Về mặt này vẫn cần có anh."
Bạch Liễm hơi nhướng mày với cô.
Tiểu Mẫn bị chèn ép mệt nhọc nhìn bọn họ “liếc mắt đưa tình”, sau khi chắc chắn mình không có nguy hiểm gì mới lên tiếng: "Tôi yêu cầu thêm một điều khoản, sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ các người không thể tổn thương tôi."
Đây là một yêu cầu hợp lý, Bạch Liễm gật đầu một cái, nhanh chóng viết trên giấy.
Tiểu Mẫn lại nhìn hợp đồng một lần, lúc này mới ấn dấu tay xuống, sau đó hỏi Tô Dung: "Vậy sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, phải làm thế nào tìm được các người?"
“Trước giữa trưa cô đi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sau đó mặc kệ là hoan thành chưa, đều ở phòng ăn chờ chúng tôi." Vấn đề này Tô Dung đã sớm nghĩ xong rồi,
Tiểu Mẫn gật đầu một cái, thấy bọn họ không có chuyện gì cần nói, đi đến chỗ đình nhỏ hỏi phần thưởng. Thứ này sẽ không trực tiếp cho, phải tự đi hỏi mới được.
Chẳng qua Tô Dung nghĩ, lấy thái độ đối xử của nhân viên áo xanh dương đối với điều tra viên, sợ rằng Tiểu Mẫn muốn lấy được con dấu phải phí không ít công sức.
Khu công viên này cũng không có chuyện gì để làm nữa, trước tiên hai người đi đến tiệm bán lẻ nhận túi bánh bích quy. Sau đó cùng nhau rời đi, đi đến quảng trường.
Hai người bọn họ không biết, sau khi mình rời đi, Tiểu Mẫn bị một đám điều tra viên bao vây. Mới vừa rồi bọn họ nhìn thấy Tiểu Mẫn và hai nhân viên đồng phục xanh lá cây nói chuyện trời đất, phải biết đây chính là không tuân theo quy tắc. Tất nhiên bọn họ muốn hỏi thử, nhìn thử xem rốt cuộc quy tắc này thật thật hay giả.
Tiểu Mẫn suy nghĩ một chút, nhìn qua rất thành thật trả lời: "Lúc ấy tôi cũng không có cách nào, mới tìm bọn họ giúp đỡ, kết quả bọn họ muốn tôi làm chuyện rất nguy hiểm, không làm xong tôi sẽ chết. Đúng, là cưỡng ép tôi làm như vậy."
Cô ta nói xong, lại làm ra bộ dạng "mất bò mới lo làm chuồng", giải thích: "Nhưng tôi cũng nghĩ có lẽ bọn họ có nỗi khổ gì đó, cũng có thể không phải muốn mạng của tôi. Tóm lại ít nhất bây giờ không phải tôi không có vấn đề gì sao? Tôi cảm thấy các người có thể tìm bọn họ nói chuyện một chút, có lẽ có thể thăm dò được tình báo gì đó."
Điều tra viên đến tìm cô ta hỏi chuyện lập tức như chim muông bay tán loạn khắp nơi. Ở ở trong mắt họ, gặp gỡ của Tiểu Mẫn đã chứng minh rõ ràng, giống như quy tắc nói, nhân viên đồng phục xanh lá cây không thể tiếp xúc.
Nếu cô ta trực tiếp phủ nhận, có lẽ bọn họ còn sẽ nghi ngờ người này cố ý giấu diếm tình báo. Nhưng nhìn đối phương nói như vậy, sợ rằng là một người không có đầu óc.
Còn về chuyện bây giờ vẫn còn sống? Cô sắp chết rồi đó!
Mà lúc này Tiểu Mẫn cũng hơi hiểu được, chỉ sợ quy tắc kia là sai, nhân viên đồng phục xanh lá cây mới thật sự là người có thể giúp bọn họ. Sở dĩ cô ta làm như vậy, chính là có hai mục đích.
Một là những điều tra viên mới vừa hỏi thăm cô ta đều không phải là thứ tốt lành gì, ngay cả một chút lợi ích cũng không lấy ra, giống như muốn miễn phí lấy được tình báo từ trong tay cô, vậy đó không phải là nằm mơ sao?
Thứ hai chính là bởi vì cô ta hiểu rõ hai người Tô Dung và Bạch Liễm có chút bản lĩnh, quái đàm quy tắc diễn ra suốt cả ngày, nói không chừng cô ta còn có thể tìm hai người này xin giúp đỡ.
Nếu để cho nhiều người biết hai người này có thể giúp đỡ điều tra viên, vậy lựa chọn của nhân viên đồng phục xanh lá cây sẽ nhiều hơn, chưa chắc sẽ chọn giúp đỡ cô ta.
Thấy thành công lừa gạt những người này, tâm trạng của cô ta vô cùng tốt. Dù sao cô ta cũng không nói dối, bị hiểu lầm cũng không phải là vấn đề của cô ta.
Trên đường đi, Bạch Liễm đột nhiên hỏi: "Em có cảm thấy..."
"Quá đơn giản?” Hình như Tô Dung biết anh muốn nói cái gì, trực tiếp tiếp lời.
Hai người vẫn luôn ăn ý như vậy, Bạch Liễm gật đầu một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Nói thật, lấy sự hiểu biết của anh với Hạ Chi Hành, hắn sẽ không cho chúng ta chỗ tốt gì. Coi như anh là bạn của hắn, nhiệm vụ lần này cũng sẽ chín chết một sống. Nhưng xem tình hình trước mắt..."
Không cần anh nói Tô Dung cũng hiểu, mặc dù đúng là chết mấy người, nhưng lại không liên quan gì đến bọn họ. Chuyện này rất đáng sợ, giống như sự bình tĩnh trước cơn bão vậy.
Trên thực tế Tô Dung cũng nghĩ như vậy, chỉ là phương thức suy nghĩ của cô không giống Bạch Liễm. Sở dĩ cô cảm thấy có vấn đề, bởi vì cô nhận nhiệm vụ nằm vùng.