Quả thật nhiệm vụ nằm vùng của quái đàm quy tắc này khó khăn hơn lúc trước nhiều, nhưng đây là [Quái đàm quy tắc cố định]. Chỉ nhìn vào độ khó, độ khó trước mặt mà cô trải qua không cùng cấp bậc với lúc trước. Nhìn qua nhiệm vụ cũng không khó khăn lắm.
Chuyện này làm cho Tô Dung mơ hồ có chút bất an, cô luôn cảm thấy chờ đợi mình tiếp theo chính là một trận náo nhiệt lớn. Chuyện này giống như chơi trò gia đình trong phim kinh dị, bởi vì rõ ràng đây là phim kinh dị, cho nên dù phía trước có thoải mái, vui vẻ như thế nào đi nữa, trong lòng cũng sẽ luôn cảm thấy bất an, không biết tiếp theo sẽ xảy ra vấn đề gì.
Cô kể lại nhiệm vụ nằm vùng mà lúc trước mình trải qua cho Bạch Liễm, hai người không hẹn mà cùng nhau thở dài.
Bạch Liễm suy nghĩ một chút nói: "Hạ Chi Hành sẽ không cản trở chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, cho nên hắn sẽ nói thật tin tức liên quan đến nhiệm vụ. Như vậy có lẽ nguy hiểm sẽ xuất hiện sau khi hoàn thành nhiệm vụ."
Một câu nói này thật sự đã làm cho Tô Dung thức tỉnh, cô nhanh chóng nói: "Anh nói đúng!"
Sau khi nhiệm vụ kết thúc chắc là bọn họ không thể rời khỏi quái đám quy tắc này, giống như lần làm nhiệm vụ nằm vùng lúc trước, cô phải từ chức mới có thể rời đi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ còn phải tan làm. Nhưng nhân viên đồng phục xanh dương phải làm thế nào mới có thể tan làm?
Tô Dung hỏi vấn đề này, không ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt càng nghiêm túc của Bạch Liễm: "Không thể nào đi? Chúng ta sẽ bị kẹt ở chỗ này/"
Tô Dung hơi nhướng mày, hỏi ngược lại: "Tại sao lại không thể?"
Bọn họ không biết chuyện này, nhưng chưa chắc nhân viên đồng phục xanh lá cây khác không biết. Hai người đều nhất trí, muốn đi đến quảng trường tìm một nhân viên làm vệ sinh hỏi một thử.
Nhưng không biết có phải vì quái đám quy tắc đã chính thức bắt đầu hay không, nhân viên vệ sinh hoàn toàn không có trên quảng trường.
Hai người nhìn nhau một cái, đi đến 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy'. Đu quay con lắc đầu cẩu ở trong khu công viên này, hỏi xong nhân viên làm vệ sinh còn có thể đi đến đu quay con lắc đầu cẩu hoàn thành nhiệm vụ.
Chẳng qua nói thật, có kinh nghiệm chơi tháp thả trước đó, Tô Dung rất sợ lúc đu quay con lắc đầu cẩu đung đưa, đột nhiên trật khớp hất bọn họ ra sau.
Vậy cũng quá đáng sợ đi.
Nhưng Tô Dung nghĩ khả năng này không cao, "nó" không thể thiết kế cửa ải nào cũng giống nhau. Nếu không chẳng phải một trận thông trăm trận, không cần suy nghĩ gì nữa sao?
Lúc này 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' không có bảo vệ trực ban, có thể trực tiếp đi vào. nhưng mới vừa vào cửa, Tô Dung đã cảm thấy hơi đau ở ngón út.
Không cần cúi đầu nhìn cũng biết, là [Nhẫn cảnh tỉnh] phát huy tác dụng. Vừa tiến vào khu công viên này sẽ lập tức chịu công kích thân tinh.
Tô Dung lấy viên thuốc màu trắng đưa cho Bạch Liễm, dặn dò: "Nếu như anh phát hiện biểu hiện của em không được bình thường, lập tức khống chế em, nhét viên thuốc này vào trong miệng em."
Mặc dù có chút lãng phí, nhưng ai bảo trong tay cô chỉ có một đạo cụ quái đàm này là có thể chống đỡ công kích tinh thần? Nhất định phải vào ‘Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy’, chỉ có thể cứng đối cứng.
Tô Dung vừa nói vừa đi vào, lập tức bị phong cách trang trí thiếu nhi kỳ lạ ở chỗ này làm cho rung động.
Nơi này trái lại không có người mặc quần áo giả thành một cái bánh bích quy lớn, nhưng khắp nơi ở chỗ này đều là kiến trúc có bộ dạng của bánh bích quy, kẹo đường. Đu quay con lắc đầu cẩu có bộ dạng của một cây kẹo que lớn, ly xoay tròn bánh ngọt, nhà ma tản ra mùi socola nồng nặc.
Không thể không nói, nếu như ở chỗ này không phải là quái đám quy tắc, cho dù là Tô Dung, đại khái cũng không nhịn được yêu thích khu vui chơi này.
Toàn bộ khu công viên tản ra mùi vị ngọt ngào thơm ngát, làm cho người ta ngứa ngáy tay chân, khẩu vị mở rộng, hận không thể nhanh chóng ăn cái gì đó lấp đầy bụng.
Mà trong nháy mắt ngửi được mùi thơm này, Tô Dung và Bạch Liễm lập tức thay đổi sắc mặt. Tô Dung xanh cả mặt, hung dữ nói: "Lại là cám dỗ bằng hương thơm, "nó" thật sự không có thủ đoạn nào khác mà!"
Đừng trách cô chuyện bé xé ra to, thật sự ở chuyện này cô đã bị không ít thiệt thòi, bây giờ gần như mỗi lần gặp phải chuyện này đều lập tức sinh ra trình độ rối loạn căng thẳng.
Hơn nữa có thể là bởi vì gặp quá nhiều, cô không có chút cảm giác bị cám dỗ, chỉ cảm thấy tức giận mà thôi.
Khác với cô, Bạch Liễm lại nhíu mày ghét bỏ: "Thật là thối."
"Thối?" Tô Dung nhíu mày, nghi ngờ nhìn anh: "Mùi này anh ngửi vào là mùi thối sao?"
Bạch Liễm gật đầu: "Anh không nói cụ thể ra được, có thể loài người không ngửi ra được mùi này, nhưng tóm lại đồ ăn trong khu công viên này nhất định có vấn đề."
Chuyện này Tô Dung cũng biết, [Công cụ nhắc nhở ô nhiễm] làm cho cô thấy bánh bích quy của 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' không thể ăn. Bánh bích quy không thể ăn, vậy những thức ăn khác cũng chưa chắc có thể ăn được, chỉ là trong quy tắc không viết mà thôi.
Nghĩ đến đây, hai người cùng nhau nhìn về phía bên trái. Trong tiệm bán lẻ được trang trí theo phong cách thiếu thị làm bằng kẹo đầy ắp người, không ít người vẻ mặt tươi cười cầm một túi bánh bích quy đi ra từ bên trong, có người còn mua một ít bánh mì. Đi tới chỗ đất trống bắt đầu điên cuồng ăn.
"... Đầu óc của bọn họ bị hư rồi đi?" Bạch Liễm hơi run rẩy khóe miệng, nghi ngờ nhìn về phía Tô Dung: "Bình thường những điều tra viên này cũng là như vậy?"
Bạch Liễm là người mới xuyên qua đã bị "nó" bắt đi, chưa từng làm điều tra viên. Mặc dù anh thiết kế không ít quái đám quy tắc, nhưng điều tra viên gặp được cũng có chất lượng tốt xấu lẫn lộn. Bây giờ thấy những điều tra viên đăng ký tham gia [Quái đàm quy tắc cố định], theo lý thuyết đều là điều tra viên tinh anh, nhưng hành động lúc này lại ngu ngốc như thế, thật sự làm cho anh không thể không nghi ngờ.