Vốn dĩ trong quy tắc không cho phép bọn họ từ chối nhân viên chính thức, hơn nữa Tô Dung cũng muốn tham gia kéo gần quan hệ. Đối với cô mà nói yêu cầu của nhân viên là niềm vui ngoài ý muốn.
Bốn người phân công hợp lý, một người lấy hàng, hai người bán hàng cho điều tra viên, còn một người thì đi thu tiền.
Khác với những tiệm bán lẻ khác, bách bích quy ở chỗ này chỉ cần 100 tệ quái đàm là có thể mua được. Mà những đồ ăn khác thì có giá từ 5 đến 10 tệ quái đàm.
So sánh giá này với giá của khu công viên khác, chỗ này thật sự rất rẻ. Nhưng nói thật dù không có vấn đề gì, Tô Dung cũng sẽ không mua, dù sao tiền quái đàm không dễ có.
Bận rộn hơn nửa giờ, cuối cùng người đến cũng đã giảm bớt.
Mắt thấy lượng người đã giảm đi rất nhiều, Tô Dung cùng với hai người đi đến phòng nghỉ ngơi, bên ngoài chỉ để lại một nhân viên chính thức. Lúc này sau khi ngồi xuống cô làm ra bộ dạng cảm thán: "Bọn họ thật quá điên cuồng."
Những lời này hoàn toàn không phải là khách sáo, quả thật mới vừa rồi những người kia vô cùng điên cuồng. Nhân viên chính thức trong tiệm phụ trách thu tiền vừa đếm tiền vừa phụ họa: "Đúng vậy, chỉ tiếc giá hàng hóa bên này của chúng ta rẻ, nếu như giá giống với như khu công viên khác nhất định có thể kiếm được nhiều tiền hơn.”
Nghe vậy, Tô Dung lập tức bắt được một tin tức bất ngờ --- nhân viên chính thức cũng không biết nội tình của khu vui chơi, thậm chí cũng không biết nội tình của 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy'.
Nếu như người này biết, thì không thể nói như vậy.
Mặc dù tiệm bán lẻ của 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' rất được hoan nghênh, nhưng đơn giản là vì giá cả rẻ cùng với điều tra viên đầu óc không tỉnh táo. Ở dưới tình huống bình thường, giá rẻ chỉ để cho điều tra viên tránh không kịp.
Mà nhân viên trong tiệm lại nói: "Nếu có thể giống với những khu công viên khác thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn", hiển nhiên lời này là vừa không biết nội tình, lại không biết tình hình kinh tế của điều tra viên.
Nhưng nếu như nhân viên này cố ý nói như vậy thì sao?
"Thật đáng tiếc, tại sao chúng ta lại không có giá giống với bên ngoài chứ?" Tô Dung vừa nói vừa thuận tiện cầm lấy một túi bánh bích quy bên cạnh, làm bộ muốn mở ra nếm thử một chút.
Dĩ nhiên cô sẽ không thật sự ăn nó, chỉ là muốn thăm dò nhân viên của tiệm này. Nếu như đối phương ngăn cản cô, vậy thì chứng minh người này biết một ít chuyện. Nhưng nếu như không ngăn cản, vậy thì có hai khả năng. Một là người này không biết, hai là người này muốn mình chết.
Cô chỉ cần nhìn thử là khả năng nào, thì có thể nhìn ra được đầu mối.
Chú ý đến động tác của cô, Bạch Liễm phối hợp ăn ý với cô: "Tiểu Hồng, em đói à?"
Một câu này hấp dẫn nhân viên nhìn về phía Tô Dung, chú ý đến bánh bích quy có ký hiệu của ‘khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy’ trên tay cô, Nhân viên đột nhiên nhíu mày mở miệng: "Cô không có bánh bích quy của mình sao?"
Nghe vậy, Tô Dung vừa suy nghĩ vừa làm ra bộ dạng sửng sốt: "Hả? Đúng là có, nhưng chỗ này không phải có sẵn sao?"
Cô không có trực tiếp hỏi vấn đề của bánh bích quy ở chỗ này có ăn được hay không, loại câu hỏi trực tiếp này để cho người ta nghi ngờ cô đã phát hiện được chân tướng.
Bạch Liễm không nói gì, mà là dùng một loại vẻ mặt kinh ngạc "các người keo kiệt như vậy sao" nhìn bọn họ. Có mấy lời nói ra có thể để cho người ta cảm thấy đáng ghét, nhưng chỉ cần dùng vẻ mặt, thì sẽ làm cho người ta giải thích hiểu lầm theo bản năng.
"Không phải, là... Tóm lại nể mặt các người giúp đỡ chúng tôi mới vừa rồi, tôi khuyên các người không nên ăn loại đồ ăn này, còn về chuyện có nghe hay không, thì tùy vào các người." Người kia nói xong câu này, sau đó liền đi ra tiếp tục làm việc.
Tô Dung nhìn về phía Bạch Liễm. Bạch Liễm hiểu ý, lên tiếng: "Em không ăn sao? Vậy chúng ta chờ lát nữa buổi trưa đến quảng trưởng ăn cơm."
Nói xong hai người lại ở chỗ này một lát, rồi mới đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi
Bây giờ bên ngoài tiệm người đã ít đi không ít, đoán chừng là đợi người đầu tiên đã đi rồi.
Nhìn ra được nhân viên không thể nào tiết lộ quá nhiều tin tức, hai người hỏi thăm có cần giúp đỡ nữa không, sau khi lấy được câu trả lời phủ định, thì rời khỏi tiệm bán lẻ.
Lúc này ở bên ngoài không có nhiều điều tra viên, điều tra viên còn dư lại đều là làm nhiệm vụ ở chỗ này. Tô Dung đi đến dưới vòng đu con lắc cần cẩu bằng kẹo thật lớn, phía trên vừa khéo có một tổ đang chơi.
Mặc ngoài vòng đu con lắc cần cẩu này giống như cây kẹo que hình tròn có bảy sắc cầu vồng. Chẳng qua vòng tròn là vắt ngang trên một cái cột lớn, mà không phải là thẳng đứng. Bên bờ vòng tròn là từng hàng ghế, lúc này phía trên ngồi tổng cộng 12 người.
Chính giữa vòng tròn là một trang bị máy mocd kỳ lạ, ngẫu nhiên sẽ có tia laser hồng ngoại, quét khắp toàn phương vị, người bị quét trúng sẽ chết.
Tô Dung: …
"Không đúng... Đây là quái đám quy tắc mà em biết sao?" Cô lộ ra vẻ khiếp sợ: "Còn có thể làm như vậy sao?"
Bạch Liễm đã gặp không ít [Quái đàm quy tắc cố định], thở dài nói: "Nếu không em cho rằng tại sao tỷ lệ người chết ở [Quái đàm quy tắc cố định] lại cao như vậy? Chẳng qua loại này chỉ cần tìm được phương pháp, có thể được thông qua. Chỉ là không biết có người nào nói ra hay không."
Tô Dung bừng tỉnh hiểu ra: "Khó trách ban đầu "nó” khích bác quan hệ giữa điều tra viên, chính là vì phòng ngừa bọn họ giúp đỡ lần nhau.’
Hai người đi đến cái đình nhỏ ở bên cạnh thiết bị trò chơi, không bất ngờ nhìn thấy được một phần quy tắc.
《 Quy tắc trò chơi của vòng đu con lắc cần cẩu 》