"Các người ăn đồ của 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' rồi sao?" Tô Dung hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất, vốn dĩ cô là muốn tìm Tạ Kha Kha hỏi tình huống một chút. Chẳng qua nếu đã giúp đỡ đám người này, vậy dĩ nhiên phải tận dụng. Cũng không thể giúp miễn phí được.
"Ăn rồi." Đây là câu trả lời phần lớn của mọi người, chỉ có một cô gái là lắc đầu, trả lời: "Tôi chưa ăn."
Cô gái này chính là người đã đứng ra đồng ý với yêu cầu của Tô Dung đầu tiên.
Nghe vậy, đôi mắt của Tô Dung hơi sáng, vốn dĩ cô cho rằng những người này không có người nào bình thường, không ngờ vẫn còn một người: "Vậy cô không cảm thấy những người khác không đúng sao?"
"Dĩ nhiên cảm thấy." Cô gái bất đắc dĩ nói: "Trừ bánh bích quy ra tôi thấy những người khác ăn đồ ăn khác của khu công viên này, đều cảm thấy bọn họ điên rồi."
Cô ấy cũng không biết bánh bích quy của 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' có vấn đề, nhưng lại rõ ràng đồ ăn khác ở chỗ này có lẽ có vấn đề.
"Chúng tôi rất đói, hơn nữa những đồ ăn đó thật sự rất ngon." Những người nên cạnh không cảm thấy hành động mình bị ô nhiễm, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Chẳng lẽ các người không ngửi được sao? Thật sự rất thơm!”
Người này nói xong còn cố ý hít sâu một hơi, vẻ mặt say mê, bộ dạng chìm đắm vào bên trong.
Mấy người xung quanh cũng phụ họa theo: "Đúng vậy đúng vậy, thức ăn chỗ này rất ngon, các người nếm thử một chút tuyệt đối sẽ không hối hận."
"Chỉ là bây giờ có chút căng bụng, chờ lát nữa phải dựa theo quy tắc đi đến khu công viên vương quốc kiến kia xem thử." Một cô gái khác sờ bụng nói: "Có người nào muốn đi cùng với tôi không?"
Có mấy người giơ tay lên, nhưng trừ cô gái không ăn đồ ăn ra, còn có hai người khác không giơ tay, chuyện này làm cho Tô Dung có chút bất ngờ.
"Tại sao các người không đi?" Tô Dung hỏi hai người kia.
"Bởi vì không cảm thấy khó chịu!" Người nọ trả lời.
Lại có thêm một vấn đề không giống nhau.
Tô Dung nhíu mày, bây giờ tất cả mọi người có thể chia thành ba loại, cô gái không ăn không bị ô nhiễm là một, người bị ô nhiễm nhưng lại không cảm thấy khó chịu là hai, người bị ô nhiễm cảm thấy khó chịu là ba.
"Hai người các người khác với những người khác ở chỗ nào?" Tô Dung hỏi, chỉ là cũng không ôm hy vọng được trả lời.
Lúc này đầu óc cô cũng nhanh chóng suy nghĩ, suy nghĩ vì sao bọn họ lại không giống nhau.
Đột nhiên cô nghĩ ra cái gì đó, mà Bạch Liễm cũng cùng lúc nghĩ ra, hai người đồng thanh nói: "Hai người chưa có ăn bánh bích quy?"
Hai người kia sửng sốt, gật đầu trả lời.
Lần này không đợi hai người Tô Dung phản ứng lại, mấy người cảm thấy không thoải mái đã vô cùng kinh ngạc hỏi: "Các người lại chưa ăn bánh bích quy, không thèm ăn sao?"
"Rất thèm ăn, tôi thiếu chút nữa không nhịn được." Một nam sinh trả lời, sau đó nhún vai nói tiếp: "Nhưng bánh bích quy này rất đắt, sao có thể lãng phí ở chỗ này chứ/ Coi như bánh bích quy của 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' là loại rẻ nhất cũng phải mất 100 tệ quái đám một túi. Các người không lo liệu việc nhà, không biết củi gạo dầu muối đắt!"
Hiển nhiên nghèo khó hạn chế sự tham ăn của người này.
Mấy người kia cũng không suy nghĩ nhiều, phất tay một cái: "Được rồi, nếu như các người không đi, vậy chúng tôi đi đến 'Khu công viên vương quốc kiến' đây."
"Tôi đề nghị đừng đi chịu chết." Tô Dung nể mặt chuyện mới vừa rồi bọn họ phối hợp rất tốt với mình, không có ai làm ra hành động ngu ngốc, cho nên tốt bụng nhắc nhở một câu.
Sau đó cô lại nhìn về phía cô gái kia: "Vậy còn cô thì sao? Cô biết tại sao cô không bị ô nhiễm không?”
Rất rõ ràng hành động của những người này đã biểu hiện trạng thái bị ô nhiễm, nhưng ở trong phần lớn người bị ô nhiễm, có một phần nhỏ người không bị ô nhiễm, chuyện này rất kỳ lạ.
"Tôi cũng không biết... Thậm chí tôi cũng không rõ ô nhiễm này là đến từ đâu." Hiển nhiên cô gái này cũng không có chút manh mối nào, "Chúng ta đều là đi cùng với nhau, tôi cũng không biết tại sao mình lại không bị, còn bọn họ lại giống như bị nhược trí vậy."
Nhất định cô gái này có chỗ khác với những người còn lại, nhưng tự cô gái cũng không biết chỗ không giống ở chỗ nào, những người khác thì càng khó để biết hơn.
Tô Dung thở dài, ý thức được chuyện mình vẫn nên tìm Tạ Kha Kha, Trái lại không phải Tạ Kha Kha có thể biết được chỗ khác biệt của những người này, khẳng định cậu ta còn không hiểu hơn cả cô gái này. Nhưng Tạ Kha Kha chính là có bản lĩnh này, thuận miệng nói mấy câu cũng có thể mang đến linh cảm cho cô.
Đừng hỏi, đây chính là buff của người may mắn.
Bên này hai người bọn họ trò chuyện xong, bên kia các điều tra viên nghe Tô Dung nói "đừng đi tìm đường chết" lại lập tức vây quanh hỏi: "Tại sao không thể đi 'Khu công viên vương quốc kiến'. Đúng rồi, cô là nhân viên, có phải biết cái gì không?”
Không để cho Tô Dung lãng phí thời gian với những người này, Bạch Liễm trực tiếp bày ra bộ dạng người không dễ đến gần: "Thích tin hay không thì tùy."
Mặc dù anh không có [Công cụ nhắc nhở ô nhiễm], nhưng cũng biết Tô Dung nói đúng. Đây là một chuyện không khó đoán, quy tắc 14 của du khách chính là [bánh bích quy của 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' vô cùng ngon, đề cử ăn. Nếu như ăn xong không cảm thấy thoải mái, có thể đến 'Khu công viên vương quốc kiến' nghỉ ngơi.]
Nửa đoạn trước của quy tắc này có vấn đề, mà nửa đoạn sau thì là nói thuận theo nửa đoạn trước, đại khái cũng sẽ có vấn đề.
Mới vừa nói xong, đột nhiên anh nghĩ ra được cái gì đó, thái độ thân thiện một chút: "Chẳng qua tôi cảm thấy các người có thể nếm thử bánh bích quy của các khu công viên khác, lỡ như mùi vị không giống nhau thì sao?"