Tô Dung biết rõ, anh là muốn mượn tay mấy người này, nghiệm chứng tác dụng của bánh bích quy. Trước đó bọn họ đoán bánh bích quy có thể thanh trừ ô nhiễm, hóa giải nguy hiểm, nếu như bọn họ ăn bánh bích quy có tác dụng, vậy đó chính là thanh trừ ô nhiễm. Nếu như không có tác dụng, đó là giải trừ nguy hiểm.
Trước đó tính cách mà Bạch Liễm biểu hiện ra vẫn luôn cường thế, lúc này thái độ lại khá tốt. Vốn dĩ bộ dạng của anh thuộc loại hơi yếu ớt, bây giờ trở nên hiền hòa càng làm cho người khác cảm thấy hảo cảm. Mọi người có một loại cảm giác yêu mà sợ, trái lại cũng nguyện ý nghe lời của anh.
Mấy người chỗ này đều đã đi qua khu công viên khác trước khi muốn đi 'Khu công viên vương quốc kiến', cho nên lập tức cầm ra túi bánh bích quy của khu công viên khác, thật giống như bị hạ cổ, đều muốn mở ra nếm thử dựa theo lời của Bạch Liễm.
Đối với tình cảnh này, trái lại Tô Dung đã nhìn quen. Lúc bọn họ đóng vai ác, vai hiền, lúc vai ác đột nhiên thân thiện hơn có thể mang đến hiệu quả bất ngờ.
Mắt thấy bọn họ có chút lãng phí, Tô Dung vội vàng ngăn cản: "Một người nếm thử một chút là được."
Nghe vậy, cô gái dẫn đầu muốn đi đến 'Khu công viên vương quốc kiến' mở túi đựng bánh. Bên trong túi nhỏ chỉ có hai miếng bánh bích quy. Cô ta lấy ra một miếng bỏ vào miệng, nhai rồi nuốt xuống.
Sau đó vẻ mặt của cô ta trở nên kỳ lạ, dần dần nhíu mày lại: "... Tôi thật sự bị ô nhiễm?"
Bây giờ nghĩ lại chuyện xảy ra lúc trước, lập tức cô gái cảm thấy hoảng sợ. Lúc ấy cô ta không biết tại sao mình lại giống như người mất trí, vừa tiến vào khu công viên này hoàn toàn bị mùi thơm kia hấp dẫn, điên cuồng đến tiệm bán lẻ mua đồ.
Vốn dĩ trên tay cô ta có 500 tệ quái đàm, cộng thêm 300 tệ quái đàm mà chính phủ thống nhất phát cho mỗi điều tra viên, tổng cộng có 800 tệ quái đàm. Bây giờ chỉ còn lại 100 tệ mà thôi.
500 tệ trong đó là dùng mua bánh bích quy của tiệm bán lẻ ở khu công viên khác, 100 tệ mua bánh bích quy của tiệm bán lẻ ở khu này, 200 tệ còn dư lại thì mua mấy loại đồ ăn bình thường như bánh ngọt, bánh mì.
Tiền của cô!
Cô gái đau lòng vô cùng, chỉ muốn thời gian quay lại, trở lại lúc mình mới đi vào khu công viên này, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
"Bây giờ cảm thấy như thế nào?" Tô Dung cắt đứt tâm trạng hối hận của cô ta, hỏi: "Hoặc là bây giờ cô có suy nghĩ gì đối với chuyện muốn đi đến 'Khu công viên vương quốc kiến'."
"Cảm giác tỉnh táo hơn rất nhiều, trước đó tôi bị ô nhiễm cũng không còn bao nhiêu lý trí, bây giờ cảm giác lý trí đã trở lại. Còn về 'Khu công viên vương quốc kiến', tôi cảm thấy khu công viên này là để cho điều tra viên thanh trừ ô nhiễm, nếu như cần, có thể đi một chuyến."
Đúng rồi, đây là chưa thanh trừ hết ô nhiễm. Tô Dung hơi run rẩy khóe miệng nói: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"
Cô gái nói ra suy đoán có lý có chứng của mình: "Quy tắc 14 chắc là không có vấn đề gì, chúng tôi đã thử nghiệm bánh bích quy, là có lợi cho điều tra viên. Đã như vậy, nửa câu sau chắc là không có vấn đề gì."
“Vậy cô có nghĩ đến, bánh bích quy của ‘khu công viên cảnh sát trưởng báh bích quy’ không giống nhau. Chính là bởi vì cô ăn bánh bích quy ở chỗ này, mới có thể cảm giác không thoải mái.”
Lần này Tô Dung đã có thể chắc chắn xác định cô gái này chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nếu không cô ta không thể bỏ qua vấn đề này.
Cô gái lộ ra vẻ kinh ngạc: "Sao có thể? Tôi không cho rằng bánh bích quy của khu công viên này có vấn đề, nếu không sao bây giờ chúng tôi vẫn bình yên vô sự? Các người có chứng cứ không?"
Nghe vậy, Tô Dung cũng chỉ nở một nụ cười lễ phép: "Đúng đúng đúng, cô nói đúng."
Nói xong xoay người rời đi.
Trừ Bạch Liễm ra, cô gái duy nhất không bị ô nhiễm cũng đi theo cô. Miệng đóng mở, không ngừng hỏi: "Rốt cuộc các người là nhân viên gì? Các người biết cửa ra ở chỗ nào không?"
"Thợ sửa chữa." Tô Dung trả lời vấn đề thứ nhất, sau đó nhún vai nói: "Tôi còn muốn biết cửa ra ở chỗ nào đây này."
"Ngay cả nhân viên của khu vui chơi cũng không biết cửa ra ở chỗ nào? Vậy các người muốn đi ra ngoài thì phải làm sao?" Cô gái kinh ngạc hỏi.
Hỏi rất hay. Lúc này Tô Dung đột nhiên nghĩ đến, liên quan đến vấn đề này, vốn dĩ bọn họ còn muốn tìm nhân viên đồng phục xanh lá cây vệ sinh hỏi thử một chút.
Nhưng nhân viên đồng phục xanh lá cây vệ sinh ở đâu?
Nhìn khắp xung quanh, trong 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy' không có một bóng người của nhân viên đồng phục xanh lá cây. Trong quảng trường cũng không có, chẳng lẽ tất cả nhân viên làm vệ sinh đều tập trung đến hai khu công viên còn lại?
Tô Dung và Bạch Liễm nhìn nhau, không chậm trễ thời gian ở chỗ này nữa, nhanh chóng đi ra ngoài.
"Này? Các người muốn đi đâu?" Cô gái chạy chậm đuổi theo: "Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu. Các người gọi tôi Tranh Tử là được rồi."
"Tôi cảm thấy bây giờ cô vẫn nên cố gắng đi hoàn thành nhiệm vụ của mình đi." Đối với người lỗ mãng đuổi theo làm như có quen biết này, Bạch Liễm hơi có chút mất kiên nhẫn.
Nhưng anh không thuộc loại người đặc biệt cay nghiệt, chỉ là loại hình để cho người ta biết khó mà lui. Vẫn duy trì lễ phép: "Mười ba con dấu, nếu không nắm chắc thời gian sợ rằng rất khó hoàn thành.”
Ví dụ như mỗi một hạng mục trò chơi, người tham gia phải suy nghĩ cách vượt qua, xếp hàng chờ đủ người, thông qua, tổng cộng cũng cần nửa giờ. Như vậy 13 trò chơi là 6 tiếng rưỡi, nhưng bởi vì không phải tất cả trò chơi đều sẽ có con dấu, cho nên điều tra viên sẽ có tỷ lệ lãng phí thời gian một lần ở trò chơi không có con dấu.