Như vậy nếu như lãng phí thời gian ở một trò chơi, vậy muốn hoàn thành nhiệm vụ cần 7 tiếng đồng hồ. Cộng thêm thời gian ăn hai bữa cơm là một giờ, tổng cộng là tám giờ.
Hai chuyện tìm được cửa ra và 'Khu công viên chú hề' đều là chuyện phí thời gian, coi như là một giờ đi. Vậy phải mất tổng cộng 10 tiếng đồng hồ,
Ngày hôm nay là 9 giờ sáng bắt đầu, nhưng bọn họ chính thức làm nhiệm vụ là khoảng 10 giờ. Đến buổi tối 11 giờ tổng cộng là 13 tiếng đồng hồ.
Nếu tính như vậy thì thời gian giống như còn dư ra, nhưng chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó giữa các điều tra viên không cần nói chuyện với nhau? Sẽ không gặp khó khăn hoặc là cảm thấy mệt mỏi/ Sẽ không bởi vì ô nhiễm lãng phí thời gian sao?
Tính luôn những thứ này, 13 tiếng đồng hồ thật sự không đủ.
Bị anh nhắc nhở như vậy, Tranh Tử lập tức nhớ đến chuyện này. Vẻ mặt cô ấy thay đổi, trái lại cũng không để ý chuyện thăm dò tin tức đối với hai người Tô Dung nữa. Giống như Bạch Liễm nói, 13 con dấu cũng không phải là lượng công việc đơn giản, cô ấy cần nắm chặt thời gian hoàn thành. Nếu như không rời khỏi khu vui chơi trước 11 giờ tối, Tranh Tử sợ rằng mình không thể rời đi được nữa.
Thấy hai người muốn rời khỏi 'Khu công viên cảnh sát trưởng bánh bích quy', Tranh Tử không thể làm khác hơn là nói lời tạm biệt với bọn họ, mình tiếp tục nhiệm vụ thu thập con dấu. Dù sao khu công viên này không thể nào chỉ có một con dấu, nếu như rời đi cùng bọn họ, không khỏi quá mức lãng phí thời gian.
Hai người Tô Dung đi nhanh đến 'Khu công viên kỷ Jura' và 'Khu công viên vương quốc kiến' để xác định hai chỗ này có tìm được nhân viên đồng phục xanh lá cây hay không.
"Người đều đi đâu hết rồi? Đã chết hết rồi sai?" Bạch Liễm có chút kinh ngạc hỏi. Trong quái đám quy tắc này nhân viên đồng phục xanh lá cây không được tính là rất nhiều, nhưng là nhân viên làm vệ sinh, bọn họ phải xuất hiện nhiều ở khu vui chơi mới đúng. Đồng phục xanh lá cây rất nổi bậc, chỉ cần liếc nhìn một cái là thấy.
Mà lời này của anh cũng không phải là giỡn, anh nghi ngờ nhân viên làm vệ sinh thật sự đã chết hết. Trong [Quái đàm quy tắc cố định], quyền lợi đối với nhân viên tạm thời kém rất nhiều với nhân viên chính thức. Có một ít thời điểm mở chủ đề trò chơi, còn kéo cả nhân viên tạm thời đến biểu diễn. Mà loại biểu diễn này chính là 100 chết chắc.
"Không phải... cũng có thể là rời đi rồi?" Tô Dung nhíu mày: "Có lẽ thợ sửa chữa và nhân viên làm vệ sinh không giống nhau, bọn họ chỉ cần dọn dẹp xong là có thể rời đi."
Bạch Liễm lắc đầu: “"Nó" sẽ không tốt bụng như vậy, tạo ra chuyện nhân viên tạm thời là muốn bọn họ làm bia đỡ đạn. Nếu bọn họ có thể sống sót, đó đúng là tự mình có bản lĩnh, nhưng dưới tình huống bình thường, muốn rời đi trước thời hạn là chuyện không thể nào."
Đúng là như vậy, dù sao mọi người đều là loài người, khác nhau ở chỗ "ăn ngon hay không". Đối với nhân loại, "nó" ôm theo ác ý, mặc dù có lẽ ở trong mắt của "nó" đây không phải là ác ý, nhưng tóm lại chuyện dễ dàng thả người rời khỏi quái đám quy tắc gần như sẽ không xảy ra.
"Trước tiên mặc kệ quá trình, nhìn từ kết quả..." Tô Dung nhíu mày, bắt được một điểm mấu chốt: "Không có chuyện bất ngờ xảy ra, bây giờ khu vui chơi này chỉ còn lại hai nhân viên đồng phục xanh lá cây là chúng ta."
Bạch Liễm nghe vậy, lập tức hiểu ý của cô: "Em cảm thấy "nó" đang nhằm vào chúng ta sao?"
"Em nghi ngờ..." Tô Dung mím môi, sắp xếp lại suy nghĩ. Sau khi suy nghĩ lại một chút, tiếp tục nói: "Nguyên nhân để cho chúng ta bại lộ thân phận chính là mới vừa rồi trong trò chơi vòng đu con lắc cần cẩu giúp đỡ những điều tra viên khác, thế nhưng cũng có thể được xem là chúng ta đang tự vệ. Dù sao nếu như chẳng làm gì, rất có thể bị laser bắn trúng."
Cô dừng lại một chút, nói tiếp: "Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng chính là, không có chuyện bất ngờ xảy ra, nhân viên làm vệ sinh biến mất là trước khi chúng ta chơi vòng đu con lắc cần cẩu. Cho nên nếu như "nó" thật sự đã biết... Ít nhất là biết thân phận nằm vùng của chúng ta, nhất định không phải là chúng ta bị bạo lộ thân phận thật sự."
Mà bọn họ không có nói ra thân phận thật sự ở trong quái đám quy tắc này, người biết chuyện bọn họ muốn làm chính là Tiểu Mẫn, bởi vì có hợp đồng, cũng sẽ không để lộ bọn họ. Như vậy vấn đề ở chỗ nào? Chỉ có thể là quái đám quy tắc nói ra.
Quái đám quy tắc nói ra, là ai biết thân phận nằm vùng của bọn họ, không cần nói cũng biết.
Nghe hiểu được ý của cô, Bạch Liễm nhíu mày nói: "Hừ, tên Hạ Chi Hành này! Khẳng định trước đó hắn ta cũng biết chúng ta vì một ít nguyên nhân khách quan mà bại lộ thân phận."
Liên quan đến nhiệm vụ nằm vùng, có rất nhiều chuyện 'Tập đoàn Tích Tắc' không nói ra hết. Ví dụ như bên trong nhiệm vụ nằm vùng ‘Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ’, nếu quả thật gia nhập xưởng chế biến, vậy không có cách nào từ chức, 'Tập đoàn Tích Tắc' không thể không biết chuyện này, nhưng bọn họ không tiết lộ cho Tô Dung.
Hiển nhiên đây là bị quy tắc giới hạn, không thể tiết lộ quá nhiều nội dung, hoặc là nói chỉ có thể tiết lộ một ít nội dung nhất định.
Cho nên, mặc dù hai người Tô Dung rất muốn đánh Hạ Chi Hành, nhưng biết không thể trách hắn được.
Suy nghĩ của Tô Dung và Bạch Liễm giống nhau, như vậy thì có thể giải thích tại sao nhìn bề ngoài độ khó của nhiệm vụ nằm vùng này không cao. Độ khó tăng cao, nhất định là sau khi bọn họ bại lộ thân phận. Nhưng sẽ là lúc nào.
Chẳng qua cũng may "nó" tạm thời sẽ không thay đổi quy tắc, mà trừ quy tắc không để cho điều tra viên tiếp xúc với bọn họ ra, cũng không có quy tắc nào nhằm vào bọn họ.
Rất nhanh Tô Dung nghĩ đến một chuyện, ngưng trọng nói: "Giai đoạn thứ hai của trò chơi."
"Em nghi ngờ, "nó" sẽ làm khó chúng ta ở giai đoạn thứ hai của trò chơi sao?" Bạch Liễm nhíu mày, lập tức hiểu ý cô: "Đây cũng là chuyện có thể xảy ra, ở trong [Quái đàm quy tắc cố định] nó không thể thay đổi quy tắc, nhưng nếu như bản thân có nội ứng, trái lại cũng có thể làm như vậy."