Ở chỗ này tốn một ít thời gian, đảo mắt thời gian đã đến buổi trưa 12 giờ. Ở trong quái đàm quy tắc, vì giảm bớt nguy hiểm hoặc là tiết kiệm thời gian để cho mình nhịn đói là một hành động không được thực tế. Đói bụng đại biểu tinh thần không tốt, tinh thần không tốn dễ dàng bị "nó" đầu độc.
Toàn bộ khu vui chơi, không tính đồ ăn vặt trong tiệm bán lẻ, phòng ăn chân chính chỉ có một cái ở quảng trường. Cho nên đến giờ cơm, quảng trường lập tức vô cùng nhiều người.
Trái lại hai người Tô Dung không có trực tiếp đi qua, mà là tuỳ tiện đi vào tiệm bán lẻ, hỏi nhân viên vẫn chưa đi ăn cơm: "Phòng ăn quảng trường quá nhiều người, chúng ta có bữa ăn cho nhân viên không?"
Tất nhiên đây không phải là thử vận may tùy tiện, mà là sau khi Tô Dung quan sát lấy được kết luận mới tới hỏi.
Gần tới trưa, các nhân viên lại không nhanh không chậm. Đã biết khu vui chơi có nhiều du khách, tất nhiên phần lớn vị trí trong phòng ăn sẽ bị chiếm hết. Nhưng những nhân viên này không vội vàng, hoặc là cũng bởi vì lúc này không muốn ăn cơm, hoặc cũng là bởi vì có biện pháp giải quyết.
Hiển nhiên câu trả lời là vế sau.
Quả nhiên, nhân viên đồng phục xanh dương lúc trước nói chuyện vui vẻ với Tô Dung nhìn hai người, gật đầu nói: "Đi với tôi, chúng ta có phòng ăn dành cho nhân viên."
Thật ra cái gọi là phòng ăn nhân viên cùng nằm trong phòng ăn duy nhất trên quảng trường kia.
Còn chưa đi vào, đã có thể nhìn thấy trên quảng trường lại có thêm nhiều điều tra viên nữa. Bọn họ đứng tốp năm tốp ba, nhóm người này đứng gần nhau, mà không đứng tương đối xa giống với những nhóm người khác.
Nhìn ra được, nhóm người này tin tưởng lẫn nhau, đại khái có thể chắc chắn giữa bọn họ không có người bị ký hiệu. Dĩ nhiên, trong bọn họ chắc cũng có không ít người trước khi tiến vào [Quái đàm quy tắc cố định] quen biết lẫn nhau.
[Quái đàm quy tắc cố định] đều sẽ gom đủ số người thì sẽ không tùy chọn người đi vào nữa. Rất nhiều điều tra viên đều là kết bạn đăng ký, như vậy tỷ lệ sống sẽ cao hơn, dù sao có một đồng bạn mình có thể tin tưởng cũng tốt hơn là không có.
Tô Dung liếc mắt nhìn một vòng, thấy được hai người bị ký hiệu ở trong tấm hình lúc trước cô chụp. Lúc này nhìn bộ dạng bọn họ rất thoải mái, hiển nhiên đã chuyển ký hiệu cho người khác. Đúng vậy, trong đó có Tiểu Mẫn.
Tô Dung lấy máy chụp hình ra chụp một tấm, trong hình tổng cộng có bốn người có khuôn mặt chú hề, phân tán ở trong các tiểu đội. Tô Dung ngẩng đầu nhìn một tiểu đội đang vui vẻ hòa thuận với nhau, không nhịn được thở dài.
Nhân viên đồng phục xanh dương thấy động tác của Tô Dung nhắc nhở: "Không nên chụp thường xuyên, như vậy rất dễ bị chú ý."
Lời này làm cho Tô Dung sửng sốt một chút. Trí nhớ của cô rất tốt, nhớ rất rõ quy tắc của nhân viên tạm thời.
Quy tắc bốn của nhân viên tạm thời [mỗi nhân viên đều sẽ được trang bị máy chụp hình, mời mang theo bên người, cũng thường xuyên chụp lại những khoảnh khắc tốt đẹp.]
Câu cuối cùng trong quy tắc này là bị tô đỏ, lúc ấy Tô Dung cảm thấy từ "khoảnh khắc tốt đẹp" là có vấn đề, mới bị tô đỏ. Nhưng lúc này nghe xong lời của nhân viên, cô mới ý thức được, thì ra từ "thường xuyên" mới có vấn đề!
Chẳng qua cộng thêm lần này, cô cũng chỉ mới chụp hai lần, số lượng cũng không coi là nhiều, chắc là không có vấn đề gì lớn.
"Cảm ơn, tôi đã biết rồi." Cô nói cảm ơn với nhân viên đồng phục xanh dương, sau khi đối ứng với người có khuôn mặt chú hề với người trong thực tế, để cho Bạch Liễm đi đưa hình cho bảo vệ.
Còn cô thì hơi nháy mắt với Tiểu Mẫn, tỏ ý cơm nước xong thì trò chuyện tiếp.
Ba người cùng nhau đi vào, mới vừa đi vào, đã được tất cả điều tra viên nhìn chăm chú. Ở ngay một đám điều tra viên, nhân viên mặc đồng phục thật sự rất nổi bậc.
Đối với ánh mắt như vậy, mặc kệ Tô Dung Bạch Liễm, hay là nhân viên đồng phục xanh dương cũng đã quen, đi thẳng đến quầy.
Tô Dung hơi liếc nhìn hoàn cảnh của phòng ăn này, trái lại không có vấn đề gì cả, toàn bộ phòng ăn có màu hồng thiếu nữ, trên vách tường còn gắn rất nhiều đồ thiếu nhi, nhìn ra rất trẻ con.
Đại khái toàn bộ phòng ăn có thể chưa được chừng 100 người khách, chẳng qua vị trí tương đối chật chội, lúc này đều đã ngồi đầy.
Nhìn ra được mọi người đều rất sợ, cẩn thận ngồi ở vị trí của mình, rất sợ người xa lạ bên cạnh chính là điều tra viên bị ký hiệu.
"Phía sau quầy có cầu thang đi thông đến lầu hai, chỗ đó chính là..." Nhân viên đồng phục xanh dương giới thiệu cho hai người Tô Dung nhưng mà còn chưa nói hết, lại đột nhiên nghe được tiếng tiếng mở cửa rất lớn.
"Rầm!"
Một người đàn ông nhuộm tóc màu đỏ tức giận đùng đùng đi đến, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người. Anh ta nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, sau đó sải bước đi đến một bàn bên cạnh.
Mà người ở bàn kia thấy người này mang theo sát khí đến gần, lập tức cầm vũ khí đứng dậy. Chỉ có một người đàn ông mặc âu phục thì thản nhiên ngồi yên, bộ dạng không liên quan đến mình.
Nhưng mà mục tiêu của người đàn ông này chính là là người này, anh ta nắm lấy cổ áo của nam âu phục, khí lực lớn đến mức trực tiếp nâng đối phương từ trên ghế đứng lên. Nhưng bộ dạng của nam âu phục vẫn rất bình tĩnh, cũng không giãy giụa: "Sao vậy Bàng Hạo?"
Hai người bọn họ lại biết nhau!
"Mày hỏi tao sao vậy? Tao hỏi mày, Đình Đình đâu?" Người đàn ông tóc đỏ giận dữ hét lên.
Cái tên Đình Đình này giống như là tên của con gái, nam âu phục nghe xong thì thở dài: "Sau khi chúng ta tách ra, cô ấy có thể..."
Nam âu phục chưa nói xong, người đàn ông tóc đỏ đã giận dữ đến mức bật cười, anh ta giống như một con sư tử tức giận, gầm lên một tiếng cắt đứt lời của nam âu phục: "Tao chính mắt nhìn thấy đầu của cô ấy nổ tung, sau đó mọc ra một cái đầu chú hề."